Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 8

Chương 8

20

Tôi nhớ lại rồi.

Trước khi xảy ra tai nạn xe, tôi từng cùng An An đến tìm Yến Lâm, “mối đầu” của Cố Lẫm.

Người phụ nữ này cố khiêu khích trước mặt An An, kiểu “trà xanh c.h.ế.t tiệt” khiến An An không yên lòng.

An An cảm thấy Cố Lẫm đã ngoại .

Ban đầu tôi cũng cùng phe với An An, vì chuyện này mà cãi nhau với Cố Tinh không ít lần.

Nhưng sau này tôi phát hiện, với EQ của Cố Lẫm, ta không đến mức đi mấy trò mập mờ hay nuôi tiểu tam.

Sau khi điều tra, tôi mới biết là do Yến Lâm giở trò.

Dù Cố Lẫm phát hiện có gì đó không ổn và không còn tiếp công việc với ta nữa,

Nhưng ta vẫn cầm chiếc nhẫn năm xưa Cố Lẫm tặng khoe khoang khắp nơi.

Lại còn cố tạo cảm giác “ở bên nhau” với Cố Lẫm trong lúc đi công tác khiến An An hiểu lầm.

Cả Cố Lẫm lẫn An An đều không chịu mở miệng rõ.

Hôm đó tôi vừa lái xe, vừa mắng Cố Lẫm,

Dự định bắt sống Yến Lâm, lôi ta ra trước mặt hai vợ chồng họ để ba bên chuyện thẳng thắn.

Còn Yến Lâm, tôi đã dằn mặt ta từ lâu rồi.

Nếu không vì mất trí nhớ sau vụ tai nạn, con hồ ly này đã bị tôi xử đẹp cho khuất mắt.

21

Tôi túm đầu Yến Lâm còn ướt sũng nước, lôi vào văn phòng Cố Lẫm.

Anh ta nhíu mày: “Sao ta lại ở đây?”

Tôi ném ta xuống đất: “Lén lút chui vào đấy. Anh không phát hiện sao? Cô ta ra vào công ty các như chốn không người đấy.”

Cố Lẫm im lặng.

Tòa nhà tổng bộ của Tập đoàn Cố thị quá lớn, không phải chỗ nào cũng kiểm soát .

Dù có hệ thống an ninh thì vẫn còn tồn tại kẽ hở.

Tôi lập tức gọi điện gọi An An đến.

Tôi chỉ vào ả trà xanh dưới đất :

“Cả hai người, từ hôm nay bắt đầu học cách mở miệng chuyện rõ ràng về người phụ nữ này đi.”

Nói xong, tôi rời đi một cách dứt khoát.

Cố Tinh đã đứng ngoài đợi sẵn, tay cầm quần áo sạch.

Anh ấy cũng khá chu đáo đấy chứ: “Ngoan Ngoan, qua phòng nghỉ của tắm rồi thay đồ nhé.”

Tôi gật đầu, lúc nãy vật lộn với Yến Lâm cũng bị ướt kha khá.

Cố Tinh hí hửng: “Nếu trai và chị dâu với nhau, mình không ly hôn nữa đúng không?”

Đôi mắt lấp lánh hy vọng.

Tôi lạnh nhạt : “Không hẳn đâu.”

Tôi vỗ mặt ấy:

“Em nhớ lại hết rồi, mấy chuyện bẩn thỉu , em đều nhớ.”

Cố Tinh lập tức đơ mặt, hóa đá tại chỗ.

22

Phổi Cố Tinh có chút bất thường.

Bác sĩ dặn không hút thuốc.

Nhưng ấy là dân nghiện thuốc nặng, dù tôi đã ra lệnh cấm triệt để, ấy vẫn lén hút sau lưng tôi, camera trong nhà còn quay mấy lần.

Đây mới là lý do chính khiến tôi bùng nổ cãi nhau với ta.

Dĩ nhiên, tôi không vì chuyện đó mà ly hôn thật.

Chủ yếu là để hù ấy chơi chút thôi.

Cố Tinh ôm tay tôi: “Anh bỏ thuốc rồi, đừng giận nữa mà.”

“Thật không?”

“Anh biết em vì mới , lần đó là sai rồi.”

“Em nhớ có người từng than mất tự do?”

“Không phải không phải, rất tự do! Có vợ là tự do nhất!”

Cố Tinh giỏi dỗ tôi vô cùng.

Sau khi tắm rửa thay đồ xong, tôi thấy đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ, tay cầm một tập tài liệu.

Tôi cúi đầu nhận lấy.

“Cái gì đây?”

Cố Tinh mím môi, ngượng:

“Vợ ơi, chơi trò sếp – nhân viên không? Em sếp, nhân viên hư hỏng.”

Tôi: “…Được thôi.”

23

Tôi hoàn toàn hiểu tại sao mình lại Cố Tinh rồi.

Anh ấy rất hiểu sở thích của tôi, luôn mang đến bất ngờ.

Bình thường thì có vẻ trẻ con lúc quan trọng lại như biến thành người khác – rất mạnh mẽ.

Tôi rất hài lòng.

—PHIÊN NGOẠI—

Sau khi trà xanh bị đuổi đi, An An và Cố Lẫm cuối cùng cũng chịu mở lời.

Hai cục đá lì đòn bắt đầu bước vào giai đoạn đương cuồng nhiệt lần nữa.

Đến mức cứ gặp nhau là đỏ mặt.

Cố Tinh than thở không ngớt, lúc nào cũng nhắc tôi:

Anh ấy mới là người chịu tổn thương nhiều nhất trong “vở kịch” kéo dài hơn một năm qua.

trai suýt mất vợ, bản thân đành phải phối hợp nằm liệt giường cả năm, còn phải giả ngu mấy tháng.

Tôi lườm ấy: “Con cái mới là người đáng thương nhất.”

Thực tế, Tiểu Bảo và Tiểu Bối chẳng mảy may quan tâm đến chúng tôi,

Bọn trẻ sống trong vòng tay thương của sáu bảo mẫu và bà nội, gần như quên sạch chúng tôi là ai.

Cố Tinh chỉ vào Tiểu Bối, con bé đang xem “Super Jojo” ha hả:

“Em bảo con bé đáng thương? Nó suốt cả ngày, là đáng thương à?”

Tôi lười đôi co với ấy.

Trong chuyến du lịch bằng ô tô, tôi kéo An An hỏi: “Cái mối đầu kia không chuyện nữa chứ?”

An An đỏ mặt: “Không phải đầu đâu.”

“Hả?”

“Chuyện hơi phức tạp tôi đã rõ với Cố Lẫm rồi, tôi cũng tin ấy.”

Tôi liếc cổ ấy, chi chít vết đỏ.

“Tin thì tốt, mà… An An, tiết chế chút nha… lộ rõ lắm đó.”

An An ngượng ngùng đánh tôi hai cái.

Tôi và ấy đồng thời về phía hai em song sinh đang trông hai đứa nhỏ, vừa trông vừa trò chuyện.

Hoàng hôn bên bờ biển, sóng vỗ rì rào,

Tình cảm từng rối ren cuối cùng cũng tìm bến đỗ.

Tốt rồi~

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...