Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 7

Chương 7

17

Tôi gặp con của An An, một bé trai rất dễ thương.

Cậu bé bám lấy An An, gọi tôi là “dì nhỏ” một cách thân thiết.

Trên đường về, Cố Tinh trông có vẻ còn sợ hãi.

“Em không chạy theo chị dâu nữa đâu đấy.”

Anh ấy , còn vương chút nước mắt.

Lại nắm tay tôi, giọng khàn khàn: “Như là không công bằng với .”

Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn thành phố rực rỡ đến chói mắt.

“Anh đâu gì sai đâu. Em cảm thấy An An quan trọng hơn cũng không sao, giữa và chị ấy không phải lựa chọn một trong hai. Còn Tiểu Bối, con bé hoàn toàn vô tội.”

Tôi lặng lẽ suy nghĩ.

Những gì Cố Tinh không sai.

“Lúc đó chỉ tin trai mình, nghĩ ấy không thể ngoại . Em giận quá đòi ly hôn, Ngoan Ngoan, thật sự rất buồn.”

Anh ta cứ thế tiếp một mình.

Tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Có thể tôi và Cố Tinh cảm không sâu đậm nên mới vì tức giận mà đề cập đến chuyện ly hôn.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ con lại.

Sinh ra ở nhi viện, tôi hiểu rõ thế nào là thiếu thương của cha mẹ.

Làm sao tôi có thể bỏ rơi con mình rồi bỏ trốn cùng An An chứ?

“Cố Tinh, có phải còn giấu em chuyện gì không?”

Cố Tinh khựng lại.

“Không có mà.”

18

Tôi không tin.

Mất trí nhớ không có nghĩa là tôi không hiểu chính mình.

Nếu chỉ vì Cố Tinh đứng về phía trai mình thì tôi cũng không ngu đến mức bỏ con lại rồi rời đi.

Nhưng An An cũng , tôi vì chuyện này mà cãi nhau với Cố Tinh rồi đòi ly hôn.

Có quá nhiều yếu tố.

Tôi trằn trọc trên giường,

Liên tục tiêu hóa đống thông tin trong hai ngày qua.

Tiểu Bối đã bà Cố đón về.

Cố Tinh muốn nhân cơ hội loeo lên giường, bị tôi đá thẳng một phát lăn xuống đất.

Anh ấy trông có vẻ rất tủi thân.

“Vợ ơi…”

“Hiện giờ em là Vương Ngoan Ngoan 21 tuổi, em độc thân, tránh ra.” Tôi ôm gối đi ngủ.

Cố Tinh há hốc miệng: “Cái này cũng à?”

“Chẳng lẽ không à? Lúc 21 tuổi em còn độc thân mà.”

Cố Tinh im lặng.

Anh ấy ôm gối, lề mề không cam tâm bước ra khỏi phòng.

Hai mươi phút sau.

Cửa phòng bị gõ.

Tôi sắp ngủ rồi, bực bội hét lên: “Đừng gõ nữa!”

Vẫn cứ gõ.

Tôi nhịn không nổi, bò dậy mở cửa định chửi.

“Thưa Vương độc thân, có cần phục vụ không ạ?”

Giọng nam dịu dàng, kèm theo nụ lấy lòng.

Cố Tinh mặc vest chỉnh tề, cúc áo sơ mi trước n.g.ự.c không cài, thấp thoáng lộ ra chút cơ n.g.ự.c trắng trẻo rắn chắc.

Anh ấy vốn đã đẹp trai, giờ lên lại càng khó rời mắt.

Lời chửi vừa đến miệng tôi thì nghẹn lại.

“Miễn phí đó, cần không?” Anh lại hỏi.

Đồng phục quyến rũ.

Đồng phục quyến rũ…

Tôi nuốt nước bọt, cơ thể phản ứng trước cả lý trí, nghiêng người mở cửa.

Mắt Cố Tinh lóe lên tia ranh mãnh, đắc ý bước vào, mặt mũi hiện rõ “đoán đúng rồi”.

Vào phòng, cởi áo khoác, miệng lẩm bẩm: “Nóng quá, Vương à, điều hòa có thể chỉnh thấp chút không?”

Tôi đã bị sắc đẹp cho hồn bay phách lạc.

Ngay sau đó, tay tôi bị Cố Tinh nắm lấy.

Anh cúi người, hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi.

Ngẩng đầu lên, giọng trầm khàn, ánh mắt nồng nàn:

“Cô muốn thử không?”

“T-Thử cái gì?”

Cố Tinh nở nụ ranh mãnh.

Môi mấp máy không phát ra tiếng.

“18+.”

19

Sáng hôm sau.

Tôi – Vương Ngoan Ngoan, 21 tuổi, chính thức thoát kiếp độc thân.

Cố Tinh ôm tôi khúc khích: “Vợ ơi, em có thích trò này không?”

Tôi hồi tưởng lại, gật đầu.

Không lạ khi tôi lại cưới và sinh con với người này.

Nhìn bề ngoài thì ta có vẻ không chín chắn,

Nhưng phương diện kia đúng là có ưu thế rất lớn.

Cố Tinh khen, vô cùng vui mừng.

“Lần sau thử kiểu khác nữa nhé?” Tôi .

“Được!”

Anh ta hăng hái: “Lần tới sẽ tốt hơn!”

“Không cần đâu, hiện tại thế này là đủ rồi.”

“Vậy à…”

Anh có chút tiếc nuối.

Tôi ở cạnh Cố Tinh một tháng, rảnh là chơi với Tiểu Bối,

Thỉnh thoảng cũng đến công ty của chơi.

Trong nhà vệ sinh của công ty.

Tôi còn chưa ra khỏi buồng thì đã bị một mặc váy đỏ xinh đẹp kéo tóc.

Ánh mắt ta sắc lạnh, nắm tóc tôi lôi mạnh vào trong buồng vệ sinh.

Sau đó đóng cửa “rầm” một cái, khóa trái.

“Đây chẳng phải là Vương Ngoan Ngoan sao? Còn sống à?” Cô ta nghiến răng .

Tôi thấy mặt ta lạ hoắ, lại tò mò xem rốt cuộc ta muốn gì nên nhướn mày: “Sao ?”

Cô ta lạnh: “Tôi tưởng c.h.ế.t rồi chứ.”

“Tôi chưa chết, định gì?”

Lời vừa dứt, ta mở nắp bồn cầu, túm gáy tôi định dúi mặt tôi vào đó.

Vừa vừa chửi: “Mày giỏi lắm, chẳng phải định c.h.ế.t tao sao? Haha, mày tưởng tao sợ mày à?

“Con ngốc An An đứng ra bênh mày, mày xem có tác dụng gì không?

“Trong lòng Cố Lẫm có tao, dù mày với An An có gì, ấy cũng không đuổi tao đi. Biết điều thì tự ly hôn đi!”

Tôi nghe xong cũng hiểu đại khái rốt cuộc chuyện gì đã diễn ra.

Nghe đến đoạn An An bị chửi là đồ ngốc, lửa giận bốc lên đầu.

Tôi theo bản năng phản bác: “Trong lòng Cố Lẫm có thì sao chứ, đừng có đứng ở đây giả vờ giả vịt, đ.â.m bị thóc chọc bị gạo! Có đầu óc không? Đừng sống trong thế giới ảo tưởng mình là nữ thần nữa!”

Cô ta khựng lại.

Tôi lập tức thoát khỏi khống chế, đứng dậy, đậy nắp bồn cầu lại, ấn đầu ta xuống đập mạnh vài cái.

Sau đó mở nắp bồn cầu ra.

“Uống nước đi.” Tôi lạnh lùng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...