10
Cố Tinh lập tức hóa đá.
Anh ấy tôi, đồng tử run rẩy, suýt cầm không nổi điện thoại.
Trong lúc hoảng loạn, ấy vô bấm nhầm nút loa ngoài.
Một giọng nam giống y như Cố Tinh vang lên.
“Hình như tôi nghe thấy tiếng Vương Ngoan Ngoan.”
Cổ họng Cố Tinh chuyển , mãi không thành lời.
Tôi nhanh chóng giật lấy điện thoại, nghiến răng: “Cố Lẫm, nhốt An An ở đâu? Thả ấy ra!”
“… Đây là chuyện giữa chúng tôi.”
“Anh phạm pháp!”
“Cô im đi.”
Giọng Cố Lẫm bình thản, thái độ rất tệ.
Cố Tinh lập tức hoàn hồn, giật lại điện thoại tức giận : “Anh thái độ gì ? Sao có thể chuyện với Ngoan Ngoan như thế hả?”
Cố Lẫm im lặng một lúc: “Lo cho vợ cậu đi.”
“Thả An An ra!”
Tôi vừa giận vừa lo.
Trong đầu không kịp xử lý mọi thứ, chỉ lo cho sự an nguy của An An.
Cố Lẫm vẫn bình tĩnh: “Tôi không nhốt ấy.”
“Tôi không tin, để ấy chuyện!”
Tôi hận không thể chui qua điện thoại xé miệng ta.
Điện thoại vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
Sau đó là tiếng cửa sắt kéo ra, giọng nam trầm thấp mơ hồ vài câu.
Sau đó là giọng nữ quen thuộc vang lên: “Ngoan Ngoan, tôi không sao.”
Tôi suýt khóc.
Từ gặp nhau ở nhi viện đến bây giờ, tôi và An An chưa từng xa nhau.
Cô ấy luôn dịu dàng, mạnh mẽ, bao dung và nuông chiều tôi.
“Bọn họ nhốt đã cậu lại, sao lại không sao chứ?” Tôi nghẹn ngào, không tin.
“Là tôi tự nguyện ở lại, họ không nhốt tôi.”
“Có phải Cố Lẫm đang ở bên cạnh uy h.i.ế.p cậu không?”
“Không.”
An An im lặng một lúc rồi : “Ngoan Ngoan, tụi mình có con rồi, cậu biết không?”
“Hả?”
An An , vì muốn ở bên con nên tạm thời ở lại bên Cố Lẫm.
Cô ấy đứa bé ba tuổi, tên là Cố Tiểu Bảo.
Con tôi cũng bằng tuổi, tên là Cố Tiểu Bối.
Một trai một .
“Nhưng, tụi mình mới hai mươi mốt tuổi, sao lại có con ba tuổi ?”
Tôi lắp bắp, đầu óc không kịp xử lý thông tin.
“Ngoan Ngoan, thật ra chúng ta hai mươi sáu tuổi rồi, chỉ là đã quên thôi.”
An An khẽ , “Người gặp tai nạn thực ra là chúng ta.”
11
Tôi ngồi bên mép giường, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
An An sau vụ tai nạn xe, cả hai chúng tôi đều bị mất trí nhớ, thậm chí chỉ nhớ những chuyện trước năm 21 tuổi.
Trí nhớ của chúng tôi bị đứt đoạn, đến cả ký ức tỉnh lại trong bệnh viện cũng không có.
Chỉ nhớ rằng 5 năm trước, cặp sinh đôi nhà họ Cố bị tai nạn xe và trở thành người thực vật.
Năm đó, đúng là Cố Lẫm và Cố Tinh từng hôn mê.
Nhưng thực ra chỉ sau ba tháng là họ tỉnh lại.
Mà trong khoảng thời gian chúng tôi chăm sóc họ, tôi và An An đã nảy sinh cảm với hai em đó.
Không thể không , Cố Tinh rất hiểu tôi.
Anh ta bảo mẹ mình rằng muốn tìm vợ cho hai người.
Tôi lập tức “cắn câu”.
“Ban đầu định nghe theo bác sĩ, tái hiện lại hoàn cảnh trước kia để hai người nhớ lại, không hiệu quả.”
Cố Tinh quỳ một gối trước mặt tôi, cẩn thận nắm lấy tay tôi.
Anh thăm dò phản ứng của tôi, thấy tôi không phản kháng mới yên tâm phần nào.
“Vậy là hai người nằm im suốt một năm à?” Tôi nửa tin nửa ngờ.
“Thật ra chỉ định giả vờ ba tháng thôi, là trai không muốn tỉnh lại.”
“Tại sao?”
“Anh ấy mâu thuẫn lắm, vừa sợ chị dâu nhớ lại, vừa sợ chị ấy không nhớ. Anh ấy lại là kiểu đần độn chuyện cảm, không nghĩ ra cách nào khác nên quyết định cứ nằm .”
Và thế là giả vờ hôn mê cả năm trời.
Theo lời Cố Tinh kể,
Mỗi ngày sau năm giờ chiều, khi tôi và An An tan , hai em họ liền “tỉnh dậy” việc.
Làm xong việc ở tập đoàn Cố Thị, họ lại bắt đầu tập thể thao.
Thậm chí thỉnh thoảng còn đi dự tiệc.
Đến sáng hôm sau khi chúng tôi đến bệnh viện, họ lại “ngủ”.
Giả vờ một cách hoàn hảo.
“Anh ấy sợ An An đòi ly hôn à?” Tôi hỏi.
“…Ừ.”
“Anh ấy gì sai à? Còn thì sao? Trông cũng sợ lắm đấy.”
“Anh ấy… nghe là ngoại .” Cố Tinh thấy sắc mặt tôi thay đổi, vội : “Nhưng tin ấy không phải loại người đó!”
Tôi lạnh: “Anh tin thì có ích gì chứ?”
“Anh ấy đúng là đần độn trong chuyện cảm, lại có kỷ luật cao, tuyệt đối không thể ngoại .”
Tôi không gì thêm.
Chỉ hỏi ta: “Còn thì sao?”
Cố Tinh lập tức ôm lấy chân tôi: “Anh hoàn toàn vô tội!”
Anh khóc rống lên: “Vợ ơi, chị dâu muốn ly hôn, em cũng đòi ly hôn. Nói và trai là cùng một ruộc. Em còn sẽ theo chị ấy bỏ đi, mặc kệ và con nữa!”
Bạn thấy sao?