Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 3

Chương 3

7

Cố Tinh tỉnh rồi, đầu óc thì hỏng rồi.

Chỉ số IQ của ấy dừng lại ở mức một đứa trẻ sáu tuổi, ngoài mẹ thì chỉ nhận ra mỗi tôi.

Khi bị ôm và gọi là “vợ bé bỏng”, tôi tối sầm mặt.

“Thật, thật sự ngu rồi sao?”

Tôi không thể tin .

Bà Cố khóc đến mức lê hoa đái vũ, suýt chút nữa ngất xỉu.

Cố Tinh cao ráo chân dài, giờ đang mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới đất ăn kẹo mút.

Anh ta ngước mắt tôi với vẻ ngây thơ:

“Vợ ơi, em có muốn ăn không?” Anh ấy đưa cây kẹo mút đã l.i.ế.m qua cho tôi.

“Em không muốn ăn lắm…”

“Em ghét rồi, hu hu, vợ ghét rồi.”

Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Cố Tinh.

Đầu tôi ong ong.

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra ?

An An cũng đơ người. Sau khi kiểm tra, phát hiện trong não Cố Tinh có tụ máu, thật sự ảnh hưởng đến trí tuệ rồi.

“Thật sự ngu luôn rồi…” Cô ấy kinh ngạc .

Tôi bói tới bói lui, phát hiện mình dính phải kiếp.

Xong đời rồi.

Tôi cúi đầu Cố Tinh, chẳng lẽ kiếp của tôi là ta sao?

“Vợ ơi, sao em không dỗ ?” Cố Tinh khóc nức nở, đôi mắt to tròn ngấn nước tôi.

Tôi run rẩy hít một hơi sâu.

Tôi quay sang hỏi bà Cố: “Anh ấy tỉnh rồi, tôi có thể đi chưa?”

Bà Cố càng khóc to hơn.

Hai mẹ con họ thay phiên nhau khóc.

Cố Lẫm nằm ở giường bên cạnh vẫn nhắm mắt nằm im.

Cả phòng bệnh rối tung hết cả lên.

8

Tôi và Cố Tinh đưa về nhà họ Cố.

Bà Cố lau nước mắt: “Hồi trẻ bận khởi nghiệp, lớn tuổi mới nhờ ống nghiệm sinh ra hai em tụi nó, mà chúng nó cũng không có cha. Bây giờ Cố Tinh chỉ nhận mỗi con.”

“Vương Ngoan Ngoan, ba trăm triệu đã sẽ chuyển khoản cho con thì sẽ chuyển cho con. Chẳng qua bây giờ nó mới tỉnh, con có thể chăm sóc nó thêm một thời gian không?”

“Yên tâm, nhất định sẽ trả đủ tiền.”

Tôi nữ đại gia.

Bà Cố ra giá ba trăm triệu mỗi năm.

Tôi , tôi có thể chăm sóc Cố Tinh đến khi ấy vào quan tài.

Hóa ra kiếp là đây à.

9

Tình trạng của Cố Tinh không tốt, rất bám người.

Anh ấy lúc nào cũng ở cạnh tôi, thậm chí ngủ cũng phải ôm tôi.

Vì ba trăm triệu, tôi ngoan ngoãn gối ôm sống.

Chỉ là không biết hình bên An An thế nào.

Bà Cố vẫn không cho chúng tôi sử dụng điện thoại, máy tính hay TV, không cho chúng tôi tiếp với bên ngoài.

Tôi muốn chuyện với An An cũng không .

“Vợ ơi, sao em không ?” Cố Tinh tủi thân nũng.

Một người đàn ông cao 1m85 co ro trên ghế sofa, rúc vào lòng tôi.

Tôi xoa mái tóc ngắn mềm mại của : “Nhìn , đến cả tròng mắt cũng dính trên người chưa?”

“Được~”

Cố Tinh vừa đẹp trai vừa đáng .

Tôi khó mà không rung .

Chỉ là sau ba tháng rung , tôi nhận ra có gì đó sai sai.

Nửa đêm, mỗi khi tôi ngủ say, Cố Tinh lại lén lút dậy vào thư phòng.

Anh ta còn tranh thủ lúc tôi ngủ để hôn trộm, tưởng tôi không biết.

Thật ra, lực hôn trộm ngày càng mạnh, đến mức vết hôn trên người khiến tôi không thể ngơ.

Cạch —

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Tinh rón rén ra ngoài.

Tôi cũng nhẹ nhàng xuống giường, nín thở đi theo sau.

Cửa thư phòng khép hờ.

Cố Tinh đang gọi điện bên trong: “Anh, bên đó sao rồi?”

Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia gì.

Tôi chỉ có thể nghe rõ Cố Tinh đắc ý trả lời.

“Em ổn lắm, Ngoan Ngoan càng ngày càng em. Chỉ là cứ thế này không phải là cách, ấy bây giờ coi em như con nít ý.”

“Hả? Chẳng phải em đã cứ mặt dày mày dạn bám lấy người ta sao?”

“Anh nhốt người ta lại rồi?”

“Vì sao?”

“…Chị dâu thật là, cái gì cũng nhớ ra hết rồi à.”

“Chị ấy vẫn muốn ly hôn sao?”

“Làm sao bây giờ, em có chút sợ, sợ Ngoan Ngoan nhớ ra rồi vẫn muốn ly hôn.”

Tôi càng nghe càng thấy không đúng.

Nhốt lại?

Nhốt ai lại?

Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.

Tôi mạnh mẽ đẩy cửa thư phòng ra, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Thả An An ra!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...