Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 2

Chương 2

4

“Có gì đó không ổn.”

“Đúng , rất không ổn.”

Tôi xoay vòng bên giường bệnh, vừa tính quẻ vừa lẩm bẩm: “Theo quẻ của tôi, hai người họ lẽ ra phải tỉnh rồi. Hơn nữa, hôm qua Cố Tinh còn trộm .”

Kiều An An đang đọc sách y, bất lực tôi: “Cưng à, người thực vật nằm mơ là bình thường, thậm chí còn có… cương buổi sáng.”

Tôi trợn mắt: “Cương buổi sáng?!”

Tò mò bùng nổ, tôi vén chăn của Cố Tinh lên, mắt thẳng xuống khu vực nhạy cảm.

Không có gì hết, rất phẳng.

… Phẳng đến bất thường.

Tôi quay sang An An: “Không có. Vậy là không hả?”

Kiều An An ôm trán.

Tôi lưỡng lự: “Cậu qua xem Cố Lẫm đi, xem ta có không.”

“Không đi.”

“Tại sao?”

“Tôi chắc chắn ấy .”

“Vì sao?”

An An đỏ mặt, không trả lời.

Bị tôi hỏi dồn mấy lần, ấy mới lấp lửng:

“Hôm qua tôi thấy rồi.”

“Cậu dám lén xem sau lưng tôi!” – Tôi sốc nặng.

Kiều An An luôn là người hướng nội, việc rất nghiêm túc.

Không ngờ, thật sự không ngờ!

An An muốn lại thôi, mặt càng đỏ.

Tôi cúi đầu Cố Tinh bên cạnh.

Dường như khóe miệng ta lại giật giật.

Bên giường đối diện, hình như tai Cố Lẫm cũng đỏ lên.

Tôi dụi mắt, chắc chắn mình không nhầm.

Để kiểm chứng nghi ngờ, tôi hỏi An An: “Bảo bối à, người thực vật bị cù léc có né không?”

5

Chiếc lông vũ mềm mại lướt qua mũi, lòng bàn tay, gan bàn chân, bên hông Cố Tinh…

Không phản ứng.

Như khúc gỗ.

Tôi đưa lông vũ cho An An: “Cậu thử chồng cậu xem.”

An An đứng dậy, bắt đầu cù léc Cố Lẫm dưới sự giám sát của tôi.

Cố Lẫm nhíu mày, như đang gặp ác mộng, biểu cảm rất khổ sở.

An An ngừng tay: “Không chơi nữa. Lỡ bà Cố kiểm tra đột xuất thì tiêu đời.”

Tôi bỗng nhớ ra góc phòng có một cái camera…

Tôi run rẩy quay đầu: “Xong rồi, có camera!”

An An ngớ người, trợn to mắt: “Xong rồi, tiêu thật rồi!”

Bà Cố nổi tiếng là người thương con!

Nếu thấy cảnh chúng tôi trò với hai con trai bất tỉnh của bà, chắc chắn sẽ khó dễ.

Quả nhiên chưa bao lâu, bà Cố đi giày cao gót rầm rập bước vào.

Mặt mày bà giận dữ: “Hai đứa, đi dọn dẹp trang viên cho tôi, dọn một tuần, tự suy ngẫm lại đi!”

Bị vệ sĩ lôi ra ngoài, tôi rất không cam lòng, vì tôi lại thấy Cố Tinh trộm .

Trong phòng bệnh.

Cố Tinh từ từ ngồi dậy, hắt hơi mấy cái.

Anh nghiêng đầu mình: “Anh ơi, ngoan ngoãn nhà em sắp hành hạ c.h.ế.t em rồi, sao bây giờ?”

Cố Lẫm cũng sờ mũi, lúc nãy suýt nữa bị lộ.

Nhìn em trai với ánh mắt đầy oán hận: “Vợ cậu, cậu hỏi tôi gì?”

Cố Tinh im lặng rồi hỏi tiếp: “Chị dâu thật sự lén hả?”

Cố Lẫm quay đầu đi, không gì.

“Không ngờ đấy. Chị dâu thì ra dáng thục nữ, ai ngờ lại lén lút cái trò đó.”

“Tại vợ cậu rủ rê nên mới ấy đấy.”

“Liên quan gì tới vợ em chứ! Cô ấy ngoan cực luôn!” – Cố Tinh lập tức xị mặt, không vui.

Bảo vệ vợ siêu cấp như này, đúng là di truyền gene tốt từ mẹ.

Bà Cố hai đứa con trai, chỉ biết trợn trắng mắt rồi xách túi đi shopping.

6

Sau sự việc đó, tôi và An An ngoan ngoãn trong phòng bệnh hơn nhiều.

An An mỗi ngày đều đọc sách, tôi thì gặm hạt dưa, ăn vặt.

Từ khi hợp đồng hôn nhân có hiệu lực, đã một năm tôi không liên hệ gì đến thế giới bên ngoài rồi.

Đừng là điện thoại, máy tính, đến TV cũng chưa từng thấy.

Một năm rồi, tôi vẫn đầy nghi hoặc trong lòng.

Thông thường người thực vật phải đặt ống tiểu, hai em này thì không.

Dù truyền dịch bao nhiêu, cơ thể cũng sẽ từ từ gầy đi, họ thì không, thân thể săn chắc, thậm chí còn thấy rõ cơ bắp.

Tôi nghi ngờ họ nửa đêm dậy… tập thể dục.

Nhưng không có chứng cứ, cũng chẳng có lý do.

Nếu họ thật sự đã tỉnh thì nằm suốt một năm như gì?

Vì điều gì?

Sau một hồi suy nghĩ, tôi với An An: “An An, có khi nào họ không muốn đưa ba trăm triệu cho chúng ta không?”

“Hử?”

Tôi ghé tai ấy thì thầm: “Trước giờ tôi đã nghi hai em họ tỉnh rồi. Nhiều dấu hiệu cũng chứng minh điều đó.”

“Thế mà họ lại vờ như chưa tỉnh, chỉ có một lý do: không muốn đưa ba trăm triệu cho chúng ta.

“Chậc chậc, một tập đoàn lớn giá trị hàng ngàn tỷ như Cố thị, thế mà vì tiết kiệm ba trăm triệu, hai ông nội này nằm đó giả vờ người thực vật suốt ba năm.”

Tôi chia sẻ suy nghĩ với An An.

An An xoa cằm gật đầu: “Nghe cũng hợp lý.”

Tôi lại bàn bạc thêm với ấy.

Cuối cùng, tôi đứng trước giường bệnh, : “Hai vị Tổng giám đốc Cố, tôi biết hai tỉnh rồi.”

“Cũng hiểu các không muốn mất ba trăm triệu. Thật ra, chúng tôi cũng không gì nhiều, nhận số tiền đó cũng thấy ngại.”

“Vậy thế này đi, hai không cần diễn nữa, cứ theo hợp đồng: đưa cho chúng tôi ba mươi triệu rồi ly hôn, thế nào?”

Hai đẹp trai trên giường không có phản ứng.

Tôi kiên nhẫn khuyên thêm một hồi, khuyên họ nghĩ thoáng, đừng keo kiệt.

Ba mươi triệu với họ chỉ như muối bỏ biển, cho chúng tôi cũng chẳng sao.

Vẫn không đậy.

Chiều hôm đó, 5 giờ, tôi và An An tan ca như thường lệ.

Trong phòng bệnh.

Hai em đồng loạt mở mắt.

“Anh, mình tỉnh không?”

“…Cậu tỉnh thì tôi tỉnh.”

“Tỉnh rồi là phải ly hôn đấy, sao bây giờ?”

“…”

“Vợ của em còn nghĩ em là người keo kiệt không chịu đưa ấy ba trăm triệu nữa… hình tượng của em trong lòng ấy sắp sụp đổ rồi…”

Cố Tinh càng càng buồn, ngồi trên mép giường rơi nước mắt.

Cố Lẫm nhắm mắt, im lặng.

“Cậu im đi, còn bao nhiêu việc công ty chưa xử lý đâu.”

Cố Tinh nghĩ tới đống việc chất đống trong ngày, tuyệt vọng không thôi.

Hai em cùng ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ, trong lòng đồng thanh thở dài:

“Cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây?”

Một lúc sau, Cố Tinh lên tiếng:

“Anh, em có kế này…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...