Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 1

Chương 1

1

Tin hai em nhà họ Cố thành người thực vật sau tai nạn xe lan truyền khắp nơi.

Bà Cố sinh con muộn, đau khổ vô cùng.

Bác sĩ, thầy cúng đến hết lượt vẫn không có kết quả.

Tình cờ tôi và thân, một người là thầy cúng, một người là bác sĩ.

Bà Cố khóc : “Cho dù tụi nó cả đời không tỉnh lại, tôi mẹ cũng không thể để tụi nó không có vợ!”

Tôi lập tức xung phong: “Bà Cố, nếu bà định chọn vợ cho họ, tôi với bác sĩ Kiều đây rất phù hợp!”

“Hả?”

“Bà xem, nếu tụi con kết hôn với con bà, nhất định sẽ hết lòng chăm sóc, nghĩ đủ cách để họ tỉnh lại…”

Với tài ăn của tôi, tôi và thân đã gả vào nhà họ Cố.

Bà Cố rõ ràng: “Ba năm sau nếu ly hôn, họ không tỉnh sẽ cho mỗi người 30 triệu, nếu tỉnh lại sẽ cho mỗi người 300 triệu.”

Tôi tươi rói: “Nhất định tỉnh, nhất định tỉnh.”

Tôi âm thầm tính với thân: “Ba mươi triệu, chia ra mỗi năm cũng 5 triệu, đi đâu kiếm công việc tốt chứ?”

Kiều An An gật đầu, giơ ngón cái với tôi.

2

Cố Lẫm và Cố Tinh “ngủ” rất yên bình.

Tôi và Kiều An An nhàm chán ngồi ăn hạt dưa.

“Có tiền thật sướng.” Tôi chỉ chùm nho bên cạnh. “An An, đoán xem chùm nho xanh kia bao nhiêu tiền?”

“Tám mươi tệ?”

“No, no, no. Là tám trăm tệ!”

Kiều An An hít một hơi lạnh.

Chúng tôi đều xuất thân từ trại trẻ mồ côi, chưa từng thấy cảnh đời giàu sang.

Theo cầu của bà Cố, mỗi ngày chúng tôi phải ở trong phòng bệnh 10 tiếng, còn có quy định nghiêm ngặt: không dùng điện thoại hay máy tính.

Chỉ có thể trò chuyện, ăn hạt dưa, đoán giá đồ.

cũng khá thoải mái, có ăn có uống, còn có người lo chăm sóc bệnh nhân.

Thoắt cái đã ba tháng trôi qua.

Tôi hai em đẹp trai trên giường:

“An An, hai người này giống nhau y đúc nhỉ.”

An An gật đầu:

“Phía dưới liệu có giống không?”

Mắt tôi sáng lên, phấn khích: “Xem thử không?”

“Không hay lắm đâu…”

“Có gì mà không hay chứ, cậu xem , tớ xem em, chúng ta đều là vợ hợp pháp, xem chồng mình có sao đâu?”

“Nhưng mà… mỗi người xem một người, sao mà so sánh?”

Câu hỏi này rất quan trọng.

Tôi lấy thước dây ra.

Một cái cho ấy, một cái cho tôi.

3

Chúng tôi lần lượt “thao tác” dưới chăn.

Tôi đứng dậy: “Mười tám.”

An An cũng đứng dậy, mặt đỏ bừng: “Cũng là mười tám.”

Tôi tròn mắt: “Thật sự giống nhau y đúc.”

Bạn thân đỏ mặt đến mức không chịu nổi.

Tôi ngán ngẩm: “Ngại cái gì, cậu là bác sĩ mà, xem cho bao nhiêu bệnh nhân rồi,  chưa kể mô hình cũng xem suốt đây hây.”

An An lắc đầu: “Không giống.”

Tôi cố hiểu mà không hiểu nổi, đành gật đầu công nhận: “Thôi rồi.”

Tôi Cố Tinh trên giường, khúc khích.

Đây là lần đầu tiên tôi kỹ một người đàn ông mà.

Bỗng dưng, tôi thấy khóe miệng Cố Tinh hơi cong lên như đang

Tôi lập tức quay sang thân: “An An! Em trai hình như vừa kìa!”

An An vội vàng lại kiểm tra một hồi.

Rồi quay lại tôi: “Chưa tỉnh đâu, ảo giác của cậu thôi.”

Tôi lo lắng gật đầu, có hơi tiếc. “Suýt nữa 30 triệu biến thành 300 triệu rồi.”

An An cũng tiếc, ngồi bên tiếp tục ăn hạt dưa.

Tôi cũng ăn theo: “Cậu xem, liệu họ có nghe những gì chúng ta không?”

“Có thể lắm.”

“…Nếu họ tỉnh, biết chúng ta chuyện đó thì sao?”

An An vỗ tay tôi: “Yên tâm, không tỉnh đâu.”

“Tại sao?”

“Chuyên gia quốc tế hội chẩn mấy chục lần rồi, đều xác định không tỉnh nổi, sợ gì?”

Nhưng tôi vẫn thấy bất an.

Tôi nghiêm túc đứng cạnh giường Cố Tinh: “Anh đừng giận nha, lúc nãy em thật sự chỉ vì tò mò mới đo thôi, nếu thấy không công bằng, em có thể cho số đo vòng một của em, là 36D đó.”

Phòng bệnh rất yên tĩnh.

5 giờ chiều, tôi và Kiều An An tan ca đúng giờ.

Chúng tôi không biết rằng, sau khi chúng tôi rời đi, hai người đàn ông trên giường mở mắt.

Cố Tinh mình: “Anh, em là mười chín.”

Cố Lẫm nghiêng người điều chỉnh thân thể cứng đờ: “Cút.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...