5
“Ly hôn, ngày mai lập tức đi ly hôn cho tôi! Phó gia chúng tôi tuyệt đối không thể có loại con dâu này!”
Bố chồng tôi vừa về đến Phó gia đã kích ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển. Bác sĩ gia đình phải lấy bình oxy ra mới giúp ông bình tĩnh lại.
Tôi và Lục Lạc Ngôn tay trong tay đứng bên cạnh, y như đôi uyên ương sắp bị chia lìa. Vừa thấy chúng tôi như , bố chồng tôi lại lên cơn.
Mẹ chồng tôi vội vàng chạy đến xoa n.g.ự.c cho ông, tiện thể lườm chúng tôi một cái.
“Đàn bà con sao có thể ra chuyện như ? Hai đứa còn biết xấu hổ hay không?”
“Hai đứa muốn cho Phó gia chúng ta không ngẩng mặt lên trước bàn dân thiên hạ sao?”
Lục Lạc Ngôn khinh bỉ : “Mẹ có mặt mũi đi cướp chồng người khác, sao lại quản người khác có biết xấu hổ hay không?”
Tôi âm thầm giơ ngón cái với ấy. Quả nhiên ly hôn cũng giống như nghỉ việc, có thể kích thích tiềm năng con người. Giờ ấy mạnh mẽ đến đáng sợ.
Mẹ chồng tôi cứng họng, mặt mày biến sắc liên tục. Bà ta không ngờ Lục Lạc Ngôn dám “điên” đến mức này, ngay cả chút mặt mũi cũng không chừa cho bà ta.
Phó phu nhân hiện tại không phải mẹ ruột của Phó Gia An, mà là y tá ở phòng bệnh cao cấp hồi mẹ ruột của Phó Gia An nằm viện trước kia.
Hai người họ “qua lại” ngay trước mặt mẹ tôi. Mấy năm này, sức khỏe bố chồng tôi ngày càng yếu, cổ phần trong tay bà ta lại ngày càng nhiều, gần như sắp vượt cả hai em nhà họ Phó rồi.
Bản thân Lục Lạc Ngôn cũng muốn ly hôn vì chồng ngoại , giờ sao chịu nổi cơn tức này nữa.
Thấy bố chồng sắp lên cơn đau tim, Phó Hoài Thanh ngăn Lục Lạc Ngôn lại: “Đủ rồi, đừng chọc tức bố nữa.”
Phó Gia An vừa nghe thấy, cũng nổi đóa.
“Anh dám quát tháo vợ tôi? Dạy dỗ vợ mình cho tốt đi, để ta chạy ra ngoài câu dẫn vợ người khác, giỏi lắm!”
“Tôi không rảnh nhảm với loại ngu ngốc như cậu.”
Thấy hình căng thẳng, bố chồng tôi quăng cái cốc xuống đất.
“Tất cả cút ra ngoài cho tôi!”
Phó Gia An hừ lạnh một tiếng, vác Lục Lạc Ngôn lên vai đi ra ngoài.
“Bỏ em xuống!”
“Không bỏ.”
“Không bỏ là chó!”
“Gâu gâu!”
Tôi: “…”
“Xem đủ chưa?”
Phó Hoài Thanh bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
“Chúng ta chuyện.”
6
Là một luật sư ly hôn chuyên nghiệp, tôi biết rõ hơn ai hết cách ứng phó với “cuộc đàm phán” vợ chồng.
Nhưng tôi không ngờ, Phó Hoài Thanh ta bị điên.
“Anh sẽ không ly hôn.”
“Tại sao?”
“Anh có thể chấp nhận em người đàn ông… à không, người phụ nữ khác, em chỉ có thể ở bên cạnh .”
Không phải chứ, đây là kiểu phát ngôn bệnh kiều gì ?
Anh thích đội nón xanh, tôi thì không thích nhé.
Anh ở đây bao dung độ lượng, tôi còn đang mong chờ ly hôn đây này.
Ngay hôm qua, Cố Hinh đã đăng weibo bằng nick phụ, ảnh minh hoạ là bóng lưng một người đàn ông đang nấu ăn cho ta trong bếp.
Tôi không muốn biết rốt cuộc Cố Hinh có ma lực gì mà có thể khiến hai người đàn ông đều khuất phục trước ta.
Tôi chỉ biết, đã đến lúc buông tay rồi.
Tôi có chút chán nản: “Phó Hoài Thanh, thật sự hiểu em sao?”
“Trong mắt , em chỉ là một người vợ kết hôn vì lợi ích gia tộc, em không phải là Tầm Du Du, em đại diện cho nhà họ Tầm, không em.”
“Chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
Phó Hoài Thanh cúi đầu, từ góc độ của tôi có thể thấy đôi môi mím chặt.
Anh đẩy gọng kính vàng lên, tiến lên một bước, ghé sát vào tai tôi.
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến tôi nổi da gà.
“Không, hiểu em, hơn nữa còn nhiều hơn em tưởng tượng, ngược lại là em, không biết bộ mặt thật của .”
“Du Du, đừng nghĩ đến việc rời xa , sẽ không vui đâu.”
Tôi còn chưa hoàn hồn sau những lời của Phó Hoài Thanh thì Phó Gia An đã đến tìm tôi.
Cậu ta với năm dấu tay rõ ràng trên mặt, đi vòng quanh tôi hết vòng này đến vòng khác, vẻ mặt từ phẫn nộ đến tủi thân, rồi lại đến thỏa hiệp.
Như thể một mình diễn một vở kịch lớn.
“Thật sự không ra có gì lợi .”
“Tôi ngoài n.g.ự.c nhỏ hơn ra, rốt cuộc còn thua ở điểm nào.”
“Tôi sẽ không nhường ấy cho đâu!”
Tôi không gì.
Bởi vì tôi đang suy nghĩ.
Tôi nhớ đến Lục Lạc Ngôn trước đây đã từng hình dung Phó Gia An, đó chính là một chó Husky với mạch não kỳ lạ.
Bây giờ tôi hoàn toàn đồng ý.
“Thật là tiện nghi cho em!”
Cuối cùng Phó Gia An cũng hung dữ ném lại câu này rồi bỏ đi, chỉ để lại tôi ngơ ngác giữa gió.
Không phải chứ, cậu ta bị điên à.
7
“Haiz~”
“Haiz!”
Tôi và Lục Lạc Ngôn nhau không nên lời, chỉ còn biết thở dài.
Phó Hoài Thanh và Phó Gia An đều không đồng ý ly hôn.
Xem ra chỉ có thể kiện ra tòa thôi.
Nhưng phần lớn các vụ kiện ly hôn đều cực kỳ tốn thời gian, cái bụng của tôi không đợi .
Nếu để nhà họ Phó biết sự tồn tại của đứa trẻ này, tôi sẽ không có cách nào giành quyền nuôi con.
“Du Du, hay là cậu giả c.h.ế.t đi?”
Khóe miệng tôi giật giật: “Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!”
Bạn thấy sao?