Tôi cũng bó tay, “duyên do trời định, phận do người tạo” mà. Chưa kịp “tấn công” thêm, Phó Hoài Thanh đã giành thế chủ , thực hiện “thuật cởi đồ” một cách nhanh chóng và hiệu quả.
Lời còn lại tan biến trong không gian ái muội, chìm nổi cùng nhau.
“Xa nhau lâu ngày, càng thêm nồng.” Câu của người xưa quả không sai.
Sau trận “đại chiến”, cơn buồn ngủ ập đến, tôi sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì điện thoại của Phó Hoài Thanh reo.
Anh ra ban công nghe điện thoại, rồi nhanh chóng quay lại hôn lên trán tôi.
“Dự án có chút vấn đề, ra ngoài một lát.”
Tôi nhắm mắt gật đầu.
Ai cũng biết Phó Hoài Thanh là người cuồng công việc.
Thế lúc bốn giờ sáng, điện thoại tôi lại nhận một bức ảnh.
Bức ảnh là Cố Hinh tự sướng, trên bàn tay ở phía sau ta, lại đeo chiếc nhẫn cưới của chồng tôi.
3
“Tớ cũng muốn ly hôn rồi.”
Lục Lạc Ngôn ngạc nhiên: “Phó Hoài Thanh cũng ngoại ? Loại người cuồng công việc như ta còn có thời gian ngoại ? Chẳng lẽ cũng là Cố Hinh?”
Tôi gật đầu, đưa bức ảnh hôm đó cho ấy xem. Sức sát thương của bạch nguyệt quang đúng là mạnh thật.
Tôi khác với Lục Lạc Ngôn.
Lục Lạc Ngôn bị gia đình ép hôn, trước khi cưới không hề có cảm với Phó Gia An.
Còn tôi, tuy cũng bị sắp xếp kết hôn, khi biết đối tượng là Phó Hoài Thanh, trong lòng tôi rất vui mừng.
Bởi vì trong những năm theo đuổi Cố Hinh, tôi cũng âm thầm ngưỡng mộ .
Lúc Phó Gia An mới nhận về Phó gia, người trong giới đều cợt Phó Hoài Thanh.
Ai cũng chờ xem “đóa hoa cao lãnh” này rơi xuống vực sâu. Nhưng Phó Hoài Thanh không dựa vào huyết thống mà vẫn đứng vững ở Phó gia, bởi vì gạt bỏ xuất thân sang một bên, ta vẫn rất ưu tú.
Có lẽ trên đời này chỉ có Lục Lạc Ngôn biết tâm tư của tôi.
Nhưng tôi là “con nghiện sắc đẹp”, chứ không phải “kẻ cuồng si.” Chuyện tha thứ cho chồng ngoại , tôi không .
Lục Lạc Ngôn chửi ầm lên: “Tên khốn nạn!”
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi ấy: “Ly hôn rồi cậu định đi đâu, có thể chứa thêm hai người nữa không?”
“Ngoài cậu ra còn ai?”
Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy khám. Sau khi rõ chữ trên đó, Lục Lạc Ngôn mừng tột độ.
“Trời ơi, Tầm Du Du, chúng ta có em bé rồi!”
Ban đầu tôi còn do dự có nên giữ đứa bé này lại hay không, thấy Lục Lạc Ngôn vui như , tôi cảm thấy “giữ con bỏ cha” cũng là một lựa chọn không tồi.
Từ nhỏ, tôi đã thiếu thốn cảm gia đình, người nhà họ Tầm chỉ coi tôi là công cụ để trao đổi lợi ích.
Nếu tôi có con, tôi sẽ để con mình lớn lên trong thương, không phải sống vì kỳ vọng của cha mẹ.
Sau khi Lục Lạc Ngôn mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp sau ly hôn, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
“Chỉ mình tớ ly hôn thì có thể xoay sở , hai nàng dâu cùng “cao chạy xa bay”, chắc Phó gia sẽ không để yên.”
Đây cũng là điều tôi lo lắng.
Đằng sau cuộc hôn nhân này là sự trao đổi lợi ích của hai gia đình, liên quan đến rất nhiều mối quan hệ phức tạp. Trừ phi có lý do chính đáng khiến ai cũng phải chấp nhận.
Tôi vóc dáng “chuẩn không cần chỉnh” của Lục Lạc Ngôn, trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo…
4
Vài ngày sau, tôi và Lục Lạc Ngôn diện đồ “thiếu vải”, tô son đỏ chót, đến quán bar “Đêm Sắc Màu” lớn nhất thành phố A.
Phó gia có rất nhiều quy củ, dâu nhà họ Phó, đoan trang hiền thục là cầu cơ bản nhất. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến nơi này sau khi kết hôn.
Ánh đèn màu sắc thay đổi liên tục, người mẫu nam trên sân khấu cởi trần, lắc lư cà vạt, vừa “cấm dục” vừa gợi cảm.
Lục Lạc Ngôn bắt phục vụ lấy cho tôi một chai sữa, còn ấy thì uống cạn ly cocktail trên tay.
“Bao nhiêu năm nay tớ đã bỏ lỡ những gì thế này!”
“Hoa khôi” của “Đêm Sắc Màu” là một chàng trai trông rất thư sinh, nghe còn là sinh viên trường đại học danh tiếng. Nhìn cũng có vài phần giống Phó Gia An.
Lục Lạc Ngôn vung tiền như nước, gọi cậu ta đến ngồi cùng, còn chọn cho tôi một chàng đeo kính, vóc dáng vạm vỡ.
Tan , bốn người chúng tôi cùng đến khách sạn gần đó. Ngay khi chúng tôi mở phòng, đã có người đi báo cho người cần báo.
Lúc hai em nhà họ Phó mặt mày đen xì xông cửa xông vào, thứ họ thấy không phải hai gã trai quán bar, mà là tôi và Lục Lạc Ngôn đang ôm ấp nhau, gần như chạm môi.
Phó Gia An đứng chôn chân tại chỗ, mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Hai người… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Lục Lạc Ngôn mặt mày tái mét, chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta: “Chồng ơi, chồng nghe em giải thích, em thật sự không có vụng trộm với Du Du!”
Màn diễn xuất này, đỉnh thật!
Tôi cũng không thể kéo chân sau. Tôi về phía Phó Hoài Thanh với vẻ mặt khó tin: “Chồng à, em xin lỗi, em không thể lừa nữa. Em Lạc Ngôn.”
“Em biết mối quan hệ của chúng ta sẽ không xã hội chấp nhận, chỉ cần ở bên ấy, em nguyện bị người đời phỉ nhổ.”
“Chồng à, chúng ta ly hôn đi.”
Cứ mỗi câu tôi ra, mặt Phó Hoài Thanh lại trắng bệch thêm một phần. Không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng và ngột ngạt.
Cho đến khi ông cụ Phó đột nhiên xông vào.
“Thật hoang đường! Thật quá hoang đường!”
Bạn thấy sao?