Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 1

Chương 1-2

Tôi và thân chơi với nhau như hình với bóng, mà lại đi lấy hai em – một thật, một giả – vốn chẳng ưa gì nhau. 

Hai này cứ như nước với lửa, không đội trời chung. 

Thế là, vì muốn giữ hòa khí gia đình, hai đứa tôi đành phải giả vờ “cơm không lành, canh không ngọt.”

Cho đến khi Bạch Nguyệt Quang của hai chàng kia từ nước ngoài trở về, tôi với thân quyết định: thôi, không diễn nữa!

Chẳng bao lâu sau, tại phòng hạng sang trên tầng thượng của một khách sạn năm sao, tôi và thân đang ôm nhau ngủ ngon lành thì bị hai ông chồng bắt quả tang tại trận…

1

Tôi đeo kính râm và khẩu trang, bước vào quán cà phê. Chỗ ngồi đã đặt trước có một người phụ nữ đang đợi.

Cô ấy còn “trá hình” kỹ hơn cả tôi. Khăn trùm đầu màu nâu vàng che kín mặt, kết hợp với kính râm Chanel ngoại cỡ, đến một mẩu da cũng chẳng thấy đâu.

Nếu không biết, chắc người ta tưởng đây là quý bà Trung Đông nào đó quá. 

Ai mà ngờ , mỗi lần chúng tôi bày đặt như điệp viên thế này, lại chẳng phải bàn chuyện cơ mật ngành nghề gì, mà toàn là mấy chuyện vụn vặt thường ngày.

Tôi và Lục Lạc Ngôn chơi thân từ hồi cấp hai, sau khi tốt nghiệp đại học, cả hai đều bị gia đình sắp xếp hôn nhân. 

Trùng hợp là, chúng tôi đều gả vào Phó gia. Cẩu huyết hơn nữa, chồng chúng tôi chính là cặp em thật giả thường thấy trong tiểu thuyết.

Hai chàng này bất hòa lắm, tranh phòng, tranh thương của bố, tranh gú, cho Phó gia gà bay chó sủa. Ngay cả mấy giúp việc chăm sóc hai cậu chủ, gặp nhau cũng phải đá đểu nhau vài câu.

Tôi và Lục Lạc Ngôn cũng bị ép vào thế đối đầu, ngay cả uống trà chiều cũng phải lén lút, trốn chui trốn nhủi, sợ ảnh hưởng đến sự “hòa thuận” vợ chồng.

“Sao hôm nay cậu đến muộn thế!” Lục Lạc Ngôn hỏi tôi.

Tôi thở dài, bắt đầu than thở: “Chắc do ăn phải đồ ăn không đảm bảo, nôn hết cả buổi sáng. Thôi, mau, có tin bát quái gì mới?”

Lục Lạc Ngôn mặt mày nhăn nhó: “Phó Gia An ngoại rồi.”

“Bạch nguyệt quang thời đi học của ta, Cố Hinh, về nước.”

Tôi không nhịn mà nhướn mày. 

Cố Hinh ngày xưa đúng là nhân vật “huyền thoại” trong nhóm chúng tôi. Cô ta cả hai em Phó gia thích, luôn khéo léo lượn lờ giữa hai người, khiến họ cam tâm nguyện chạy theo sau. 

Năm hai đại học, Cố Hinh ra nước ngoài du học, phẩy tay áo ra đi, chỉ để lại hai chàng trai đau khổ.

“Cậu có bằng chứng không?” tôi hỏi Lục Lạc Ngôn.

Cô ấy hừ lạnh: “Phó Gia An đích thân ra sân bay đón Cố Hinh về. Hôm đó ta không về nhà, còn bị phóng viên chụp hai người sáng sớm ra khỏi khách sạn. Nếu không phải ông cụ sai người gỡ ảnh xuống, thì giờ tớ đã lên top tin bát quái mục tài chính rồi.”

“Tớ, Lục Lạc Ngôn, có thể không có đàn ông, không thể có đàn ông “bắt cá hai tay.” Tớ muốn ly hôn!.”

Nghe bốn chữ này, tôi giật b.ắ.n mình, buột miệng : “Giao cho tớ, văn phòng luật sư của tớ đảm bảo cậu hài lòng!”

Sau khi tốt nghiệp, tôi mở một văn phòng luật sư nhỏ, ban đầu cái gì cũng nhận , một năm sau, tôi phát hiện ra vụ kiện ly hôn mới là béo bở nhất. 

Sau đó, tôi bắt đầu tập trung vào các vụ ly hôn của giới nhà giàu, cứ hễ trong giới có chuyện cảm tan vỡ, radar của tôi lại réo vang. Gần nhà giàu thì phải “hôi của”, thân ly hôn thì tôi phải kiếm tiền chứ!

Lục Lạc Ngôn trợn mắt: “Cậu chỉ cái chí thú giàu đó thôi, ôm chặt lấy “bắp đùi” chồng cậu chắc chắn hơn nhiều.”

Tôi cúi đầu. Cố Hinh đâu chỉ là bạch nguyệt quang của mỗi Phó Gia An. Phó Gia An đã “nối lại xưa” rồi, liệu Phó Hoài Thanh có kiềm chế không?

2

Lúc tôi về đến nhà, Phó Hoài Thanh đã ở trong phòng. 

Lần này đi công tác hơn nửa tháng, đến hôm nay mới về. Trong hai em thật giả nhà họ Phó, Phó Hoài Thanh là “đồ giả.” 

Anh sống trong nhung lụa đến năm mười tuổi, bỗng một ngày bị thông báo mình không phải con ruột của Phó gia. 

Dù vợ chồng ông bà Phó không nỡ, vẫn để ở lại, “đồ giả” vẫn là “đồ giả.” Anh phải nỗ lực hơn rất nhiều để vượt qua lợi thế bẩm sinh của huyết thống.

May mà Phó Hoài Thanh đủ giỏi, ông cụ coi trọng hơn cả Phó Gia An. Cũng vì quá khứ như , nên mới có tính cách ít , trầm lặng như bây giờ.

Tôi đường viền hàm dưới sắc nét và gương mặt đẹp trai “chết người” trên giường, không nhịn mà hít sâu một hơi.

Phải thú nhận, tôi là “con nghiện sắc đẹp.” Dù Phó Hoài Thanh luôn lạnh lùng với tôi, cứ thấy gương mặt này, tôi lại không nhịn mà “tự nguyện giặt đồ lót.”

Có lẽ nhận ra ánh mắt “thèm thuồng” của tôi, Phó Hoài Thanh kéo tôi vào lòng. 

“Dì Trương bảo em cả ngày nay chẳng ăn gì, có muốn sai người nấu cháo không?”

Tôi yết hầu đang chuyển của , chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: “Không cần, đồ ăn chẳng phải có sẵn đây rồi sao?”

Tai Phó Hoài Thanh đỏ bừng. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...