Anh ấy nắm lấy bàn tay đang đau của tôi, hôn nhẹ một cái.
Nhíu mày :
“Bạch nguyệt quang gì chứ?
“Em chỉ vì chuyện cỏn con này mà bỏ nhà ra đi?
“Em có biết, về nhà không thấy em, sợ muốn c.h.ế.t không!”
Giọng của An Ninh vẫn còn vang vọng trong hành lang.
“Tên khốn, dám đánh m.ô.n.g tôi!”
“Cái tính tiểu thư đỏng đảnh mà dạy em, giờ lại dùng hết lên người em à?”
“Thả em xuống! Em cắn c.h.ế.t đấy tin không?!”
“Ngoan nào, tối nay có nhiều thứ cho em cắn lắm.”
…
9
“Thả em ra, em phải đi cứu An Ninh.”
Bóng dáng cao 1m9 của Hoắc Thần phủ xuống, bao bọc lấy toàn bộ con người tôi trong góc tường.
“Cô ấy sẽ có người dạy dỗ, còn em…
“Thay vì lo lắng chuyện vô ích đó.
“Chi bằng nghĩ xem, tối nay chúng ta nên dùng tư thế nào?
“Thể lực của , em luôn rõ ràng mà.”
Tên khốn, là chó đực à!
Anh ấy càng lúc càng tiến sát, tôi có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trên người .
Vẫn là chai nước hoa tôi mua cho ấy.
Tên đàn ông thối tha, xịt nước hoa của tôi rồi đi chung khung hình với người phụ nữ khác!
Tôi cúi đầu hừ một tiếng, không thèm ấy nữa.
Hoắc Thần lại nâng cằm tôi lên, ép tôi phải thẳng vào mắt .
Anh ấy khẩy :
“Tại sao lại chạy trốn? Anh gì khiến em không vui?
“Anh sửa còn không sao?”
Tôi bực bội : “Vậy vứt hết bóng chuyền đi, sửa không?”
Anh im lặng.
Tôi biết mà, bóng chuyền mới là vợ cả của ta!
Tôi là lựa chọn E, là phương án B! Tôi hiểu, tôi rõ!
Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, khóc càng to hơn.
Nụ hôn của ấy ập đến, ấy nâng hai tay tôi lên, áp vào tường.
“Khả Khả đừng khóc nữa, xót lắm.”
Hoắc Thần rất biết cách tôi mềm lòng.
Mạnh mẽ dịu dàng, biết rõ tôi thích kiểu này.
Anh ta gục đầu vào xương quai xanh của tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Chỉ ném cái có chữ ký của thôi không? Cái khác là của người ta, không nên vào.”
Nước mắt cảm của tôi lập tức ngừng lại.
Hoắc Thần, có bị dị ứng với sự lãng mạn không ?!
Thật sự chịu hết nổi rồi, trong lòng người đàn ông thép này mãi mãi có một quả bóng chuyền vợ cả! Cuộc hôn nhân này mà không ly hôn, tôi đúng là thần kinh!
10
Một đêm ngon giấc.
Được vùi mình trong vòng tay đầy cảm giác an toàn, tôi luôn có thể ngủ say.
Anh ấy mất tích hai tháng, giường không có ấy sưởi ấm, tôi đã từng bị mất ngủ.
Không ngờ tới…
Tối qua Hoắc Thần mà lại nhịn , không “xuống tay” với tôi.
Vậy nên, bức ảnh que thử thai đó…
Anh ấy đã thấy rồi chứ?
Nể mặt đứa bé, mới không để bản năng trỗi dậy.
Nửa đêm bò dậy xả nước lạnh đến ba, bốn lần.
Nhìn người đàn ông mệt mỏi nằm ngủ trên giường, quầng thâm dưới mắt…
Tôi lại thở dài.
Chắc ấy từ trận đấu bóng chuyền vội vàng chạy về đây suốt đêm?
Tối qua lúc tắm mới phát hiện.
Cái kiểu ăn mặc chẳng ra sao của ấy.
Bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo hoodie, bên trong còn chưa kịp thay áo đấu bóng chuyền.
Tôi lắc đầu.
Không ! An Khả Khả, mày không mềm lòng!
Bóng chuyền và Tần Manh Manh, đều là vực sâu mà mày không thể vượt qua!
Sao mày có thể phản bội thân của mày chứ!
Một câu “chị em tốt” là trên hết, đàn ông tính là cái quái gì?
11
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã có tính toán.
Cho dù bản thân không thể ly hôn, cũng phải giúp An Ninh thoát khỏi biển lửa.
Lúc mới vào giới giải trí, tôi chính là một kẻ “ba không”.
Không quan hệ, không tài nguyên, không đại gia chống lưng.
Nếu không có An Ninh, e rằng tôi cũng không sống đến ngày hôm nay.
Chương trình tuyển chọn nào tôi tham gia cũng đều xếp chót.
Công ty quản lý không chịu nổi nữa, cứ muốn tìm cho tôi một đại gia.
Trong phòng karaoke đầy khói thuốc, người đại diện đẩy tôi vào.
Mấy gã đàn ông thô kệch miệng toàn lời lẽ tục tĩu.
“Ồ, con nhỏ này ở đâu ra , xinh đấy?”
“Có muốn theo ông đây không, đảm bảo cho mày ăn sung mặc sướng.”
Chết tiệt, sao lại khóa cửa rồi!
Tôi cố hết sức kéo cửa, không mở .
Ngay khi bàn tay dơ bẩn sắp chạm vào mặt tôi, tôi đã tung một cú đá hậu.
Cào cấu mặt hắn ta đến chảy máu, móng tay cũng nứt ra.
Bên ngoài nghe thấy tiếng ẩu đả, có người hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì ?”
Tôi gào thét kêu cứu, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Trước khi ngất đi, cuối cùng cũng thấy tia hy vọng của mình.
Đúng .
Chính là thân giàu có của tôi, Nguyễn An Ninh.
Cô ấy bá đạo che chở tôi, dùng giày cao gót đá bay mấy tên kia.
Vẻ kiêu ngạo ban nãy của đám người đó đã biến mất, không dám hé răng nửa lời.
Sau đó tôi mới biết.
Bạn thân của tôi, là tiểu thư nhà họ Nguyễn.
Mấy tên nhà sản xuất và đạo diễn rởm ở quán karaoke, căn bản không dám đắc tội.
Tôi liên tục lời cảm ơn, nếu không có ấy, hôm nay tôi đã c.h.ế.t ở đây rồi.
Nhưng ấy lại : “Girls help girls! Chị em với nhau không cần khách sáo!”
Một câu của ấy, sưởi ấm tôi cả nửa đời.
Sau đó nữa…
Bạn thân trở thành đại gia chống lưng lớn nhất của tôi.
Cô ấy đã xem tất cả các màn trình diễn của tôi tại hiện trường chương trình tuyển chọn.
Rất thích tinh thần “sống dở c.h.ế.t dở” của tôi khi hát và nhảy.
Chúng tôi gặp nhau sau vụ việc đó, từ đó kết nghĩa chị em.
Cô ấy đầu tư ầm ầm cho tôi, tôi một đường thăng tiến vù vù.
Giành chắc danh hiệu tiểu hoa đán mới nổi của giới giải trí.
Bạn thấy sao?