Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 6

Chương 6-8

Cuộc phỏng vấn của huấn luyện viên kết thúc, ông khoác vai Hoắc Thần, người vừa khoác áo khoác định chuồn, lôi ra.

Anh ấy bị đẩy đến trước mặt các phóng viên.

Các phóng viên thi nhau dí micro vào mặt .

“Hoắc tiên sinh có việc gấp phải không?”

“Trả lời vài câu hỏi rồi đi cũng mà?”

“Hôm nay thi đấu quá xuất sắc, cú nhảy phát bóng đó thật đẹp mắt!”

“Là chủ công chủ lực của đội, thấy chiến lược chuyền hai lần này có phải là quá mạo hiểm không?”

Hoắc Thần chọn lọc câu hỏi để trả lời.

Ngắn gọn, súc tích, rất chi là khách sáo.

Chưa đầy hai phút, định chuồn lẹ.

Kết quả lại bị một đám phóng viên khác chặn lại:

“Trả lời thêm vài câu hỏi nữa rồi đi cũng không muộn mà!”

“Đúng đúng, có chuyện gì gấp thì Tần đại mỹ nữ của chúng ta sẽ lo liệu cho !”

Tần Manh Manh.

Người như tên, là một em có ngoại hình đáng .

Nghe người trong giới , ta vào nghề là vì muốn theo đuổi các ngôi sao thể thao.

Theo đuổi ai thì khỏi phải .

Tôi cũng là sau khi kết hôn với Hoắc Thần nửa năm, nổi hứng xem livestream phỏng vấn mới biết.

Anh ấy còn có một hồng nhan tri kỷ bên ngoài.

Hai người nhiều lần xuất hiện chung khung hình, trông thật là không hợp.

Mọi người xung quanh đều trêu chọc: “Trai tài sắc đấy!”

Tiếng ồn ào trong tivi đầu óc, tai, cả tim tôi đều đau nhức.

Tôi tức giận tắt tivi, gọi điện cho thân.

“Gọi cho tớ thêm năm chàng mẫu nam nữa!”

“Không thành vấn đề!”

“Hôm nay chúng ta chị em mình, không say không về!”

6

Đến tối, tôi vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

Cả người bồng bềnh không có sức, chỉ cần mặc váy trắng là có thể cosplay Sadako rồi.

Nhưng tôi không thể phụ lòng tốt của An Ninh.

Mấy đêm nay ấy đều lén khóc, tâm trạng khó khăn lắm mới vui lên một chút.

Tôi phải cùng ấy ngắm trai đẹp!

Trên bàn ăn dài trong phòng bày liệt đủ loại rượu ngoại.

Tôi cầm ly rượu lên định uống thì An Ninh giật phắt đi:

“Bà bầu không uống rượu! Cậu muốn tớ và con trai tớ âm dương cách biệt à?”

Cô ấy nốc cạn một ly, tôi bĩu môi .

Chán thật.

Cả cơ hội mượn rượu giải sầu cũng không có, đều tại Hoắc Thần cái tên đầu sỏ tội!

Anh ta không cho tôi sờ cơ bụng, hôm nay tôi sẽ sờ bụng người khác cho đã!

An Ninh vỗ tay: “Vào hết đi nào.”

Những chàng trai cực phẩm lần lượt bước vào phòng.

Trai cơ bắp mặc đồ bó sát, trai cao kều mặc đồng phục DK, trai “cún con” mặc vest trắng…

Hàng dài kín cả phòng khách, tôi đếm sơ qua.

Chỉ có mười ba người.

Tôi thắc mắc: “Hai đồng nghiệp nữa của các đâu?”

Anh chàng mẫu nam mặc đồ đen dẫn đầu trừ:

“Xin lỗi hai vị tiểu thư.”

“Anh ấy bị viêm dạ dày cấp phải nhập viện rồi, tôi đã liên lạc với thân của mình, người đó sẽ đến ngay!”

“Lần này mua một tặng một! Hai em, đảm bảo sẽ hai vị hài lòng!”

Chờ khoảng mười phút, người cuối cùng cũng đến.

Nhìn thấy hai người hùng hổ bước vào, tôi và An Ninh đều sững sờ.

Vị ảnh đế họ Hoắc với kính râm, áo sơ mi đỏ đen, vest đen đầy đủ.

Ngôi sao lớn họ Hoắc với áo hoodie, quần nỉ, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.

Hai người đứng giữa một đám mẫu nam, quả thực là hạc giữa bầy gà.

Khí chất rõ ràng cao hơn hẳn một bậc.

Khiến mười ba chàng mẫu nam kia đều sợ hãi.

Tôi: “…”

Không phải chứ, hai người này dịch chuyển tức thời đến à?

Đuổi theo nhanh ??

7

Nghe mười hai cung hoàng đạo tháng này đều gặp sao Thủy nghịch hành.

Quả nhiên không sai, tôi và An Ninh đúng là xui xẻo.

Kế hoạch “bỏ trốn cùng bóng”, thời gian thực hiện 14 tiếng.

Chính thức tuyên bố thất bại.

Cả đám im lặng hai phút.

Bốn chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ.

Anh chàng mẫu nam mặc đồ đen lên tiếng trước: “Hai vị đại ca là?”

Chưa đợi hai người nhà họ Hoắc trả lời.

An Ninh khẩy một tiếng, xoay người ngồi phịch xuống sofa, vắt chéo chân: “Ồ? Hoắc nhị thiếu gia không ảnh đế nữa, chuyển sang mẫu nam à?”

“Vậy hai người, ai là đồ khuyến mãi ?”

Quả không hổ danh là tiểu thư nhà giàu, bá đạo thật.

Tôi giơ ngón tay cái ra sau lưng like cho ấy một cái.

Đối mặt với ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Hoắc Viễn mà vẫn có thể bình tĩnh như .

Có lẽ chỉ có tiểu thư nhà họ Nguyễn mới .

Hoắc Thần đột nhiên quát lớn: “Cút hết cho tôi!”

Đám mẫu nam chạy biến.

Tôi run rẩy đứng dậy, cũng định chuồn lẹ.

Hoắc Thần nắm lấy tay tôi: “Em đi đâu?”

Tôi: “Anh không phải bảo em cút sao? Em cút đây.”

Anh hít sâu một hơi, giọng điệu bất lực:

“Em đúng là bà tổ tông, muốn chọc tức c.h.ế.t mà.”

8

Hoắc Viễn vác An Ninh lên vai, bốp một tiếng, đánh vào m.ô.n.g ấy, sải bước ra khỏi cửa.

Tôi định chạy lên ngăn cản thì bị người khác chặn lại.

Nước mắt lưng tròng, tôi lo lắng đi qua đi lại.

Với cái đà này của Hoắc ảnh đế, eo của An Ninh chắc chắn toi đời!

Tôi vừa đá vừa đánh, người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích.

“Anh em nhà các người, người nào cũng đào hoa!”

“Bạch nguyệt quang là di sản gia truyền của nhà họ Hoắc hay sao?!”

“Anh trai có một bạch nguyệt quang, cháu trai có một bạch nguyệt quang, giờ đến lượt cũng thừa kế một người nữa à!”

Tôi đã hiểu rồi.

Trong người nhà họ Hoắc chảy không phải m.á.u của chính họ, mà là DNA bạch nguyệt quang truyền vào!!

Nếu không thì tại sao người nào cũng tranh nhau ve vãn, mập mờ với người phụ nữ khác?

Tôi bắt đầu phát điên, đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c ta.

Chết tiệt, tên này sao lại luyện cơ n.g.ự.c cứng thế hả!

Đánh đến đau cả tay tôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...