Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 15

Chương 15-17

15

“Vẫn còn giận sao vợ ?”

Anh hôn đi nước mắt trên khóe mắt tôi, bắt đầu giải thích dài dòng:

“Tất cả là lỗi của , là đồ cứng đầu.

“Đồng đội lẫn huấn luyện viên mắng cũng đúng thôi, em đúng là vừa vụng miệng lại vừa hay ghen tuông vớ vẩn.

Đáng đời phải chạy theo dỗ vợ.”

Anh vừa vừa dụi dụi vào hõm cổ tôi nũng:

“Vợ xinh đẹp như thế, ra ngoài gì để mấy gã đàn ông khác dòm ngó chứ!

Váy thì xẻ cao, cổ áo thì trễ. Lạnh lẽo, xấu xí lại chẳng thiết thực gì cả.

Rốt cuộc là nhà thiết kế thiểu năng nào may cái bộ đồ này ?”

Lải nhải xong lại bắt đầu càu nhàu stylist và chuyên viên trang điểm của tôi.

Hệt như một cún con bị cướp mất đồ chơi.

“Ngày mai sẽ với hai, giảm bớt lịch trình của em. Vợ , tự nuôi.”

Tôi gật gật đầu, cũng đúng.

Nếu có thể nằm duỗi mà ăn sung mặc sướng thì ai lại muốn nai lưng ra việc cơ chứ.

Nhưng ấy thi đấu rất vất vả, tay chân lúc nào cũng bầm tím.

Tiền mồ hôi nước mắt, tôi không nỡ tiêu.

Chú cún con cứ lải nhải mách lẻo không ngừng.

Tôi chẳng chen miệng vào câu nào.

Quay đầu lại còn trách tôi:

“Kẻ đáng ghét nhất chính là em đấy!

Không đồng ý cho công khai, thế nên mấy gã đàn ông kia mới bám lấy em!”

Anh đang đến tên nam phụ đóng chung phim, người dính tin đồn ái với tôi đấy à?

Chú cún con lại bắt đầu bóng gió: “Anh là cái gì chứ? Đối tượng để em sưởi ấm giường và mập mờ thôi à?”

Anh còn dám nhắc đến đối tượng mập mờ?

Tôi lập tức lôi chuyện cũ ra: “Nếu em tệ như , thế thì đi mà cặp kè với Tần Manh Manh đi!”

Tôi quay lưng lại, không thèm để ý đến nữa.

Anh thở dài hỏi:

“Tần Manh Manh là ai ?

Vợ ơi, ấy cũng là thân của em à?

Sao xung quanh em toàn ong bướm đến cướp em khỏi ?

Anh thấy hai nên nhốt Nguyễn An Ninh lại mới phải!

Như , em sẽ chỉ là của một mình thôi…”

Hai em các người bị điên hết rồi à?!

“Bớt đánh trống lảng đi, với Tần Manh Manh gặp nhau bao nhiêu lần rồi!

Trên Weibo còn follow nhau nữa chứ, đừng có giả vờ không quen biết!”

Tôi mở trang Weibo cá nhân, chỉ vào avatar của nàng kia.

Anh: “Cô ấy à?”

Tôi: “Nhận ra bạch nguyệt quang của rồi chứ gì?”

Anh: “Em không phải bạch nguyệt quang của là một quả bóng à?”

Tôi: “…”

16

Anh mở đoạn phỏng vấn sau trận đấu hôm qua.

Hóa ra ở đoạn sau còn có một màn kịch hay ho khác.

Các phóng viên đều trêu chọc và Tần Manh Manh: “Nếu có sai sót, người đẹp Tần của chúng ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Hoắc Thần lạnh lùng đáp, giọng điệu pha lẫn khó chịu và bực bội:

“Vợ tôi mất tích, ta cũng chịu trách nhiệm à?”

Mọi người: “???”

Anh lo lắng lướt điện thoại, mái tóc ướt đẫm mồ hôi phủ trên trán.

Nhưng vẫn không thể che giấu vẻ hoảng hốt trên mặt.

Phóng viên vẫn không bỏ cuộc, hỏi: “Thầy Hoắc, đã kết hôn rồi à?”

Anh sa sầm mặt mày, giọng điệu trở nên gay gắt: “Con cái cũng sắp có rồi, xem?”

Tút tút——

Không thể kết nối cuộc gọi.

Hoắc Thần nghiến răng nghiến lợi trước ống kính:

“An Khả Khả, em đang mang thai con của , em còn muốn chạy đi đâu? Nghe máy cho !”

Video kết thúc, Hoắc Thần nhướng mày tôi: “Vợ?”

Tôi chột dạ lấy lòng hôn chụt lên môi .

“Thưởng cho một nụ hôn, không giận nữa nhé.”

Anh lật người đè tôi xuống: “Một cái không đủ, phải cả ngày mới !”

Tôi thắp một nén nhang cho cái giường và cả cái eo của mình.

“Khoan đã, An Ninh ấy—”

“Yên tâm đi, hai sẽ không dễ dàng buông tha con cáo nhỏ mà ấy tốn bao công sức mới cưới về đâu.”

Tôi: “?”

Chuyện trời như mà tôi không nghe à?

17

Tôi phải trả giá bằng sáu hiệp trong một đêm.

Mới đổi lấy tin sốt dẻo về thân và ngài ảnh đế họ Hoắc.

Hoắc Thần ăn no nê thỏa mãn, chậm rãi kể lại.

Ban đầu tôi còn tò mò, thẻ đen của An Ninh đâu có bị tiêu gì.

Lịch sử giao dịch trống trơn.

Làm sao họ có thể tìm thấy hai chị em chúng tôi nhanh như ?

Hỏi ra mới biết, hóa ra là do hai tên trai cũ khốn nạn của chúng tôi báo tin.

Hai người bọn họ là em sinh đôi.

Thực chất là vai phụ lót đường do ngài ảnh đế sắp xếp.

Nhiệm vụ chủ yếu là để An Ninh chấp nhận cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt.

Chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với Hoắc gia cả.

Hoắc gia là gia tộc giàu có, thế lực lớn, lại có mối quan hệ lộn xộn kia.

Tôi: “Hèn gì lúc em và An Ninh bảo họ gọi bằng mợ, hai người cũng đồng ý.”

Nghe “dì” thấy cứ sao sao ấy, gọi “mợ” nghe đã hơn nhiều.

Họ hàng đến dự đám cưới, ai cũng hai đứa tôi bằng ánh mắt kỳ quái…

Hóa ra là đang tò mò, tại sao hai chị em chúng tôi lại bắt người ngoài gọi bằng mợ.

Xoay vòng vòng hóa ra là một vở kịch.

Dù chỉ là bị An Ninh lợi dụng, ngài ảnh đế vẫn cam tâm nguyện.

Ngày đêm mong mỏi cưới ấy về vợ.

, ta đã sắp xếp thân phận cháu trai hờ, chủ tiếp cận An Ninh.

Bám riết lấy An Ninh ba tháng trời, ấy phát ngán mới đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...