Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 12

Chương 12-14

12

Ngày tôi gặp nạn, thân ra tay giúp đỡ.

Hôm nay ấy chịu khổ, tôi tuyệt đối không thể khoanh tay đứng .

Ngày thứ hai sau khi kế hoạch bỏ trốn thất bại.

An Ninh gửi tới một loạt tin nhắn.

[Chó Hoắc Viễn, tịch thu hết thẻ và giấy tờ của tớ rồi!

[Còn lần sau tớ muốn đi đâu, ta sẽ trực tiếp đặt vé cho tớ.

[Không phải chứ? Anh ta bị bệnh à?

[Mẹ kiếp! Ai thèm chơi trò mèo vờn chuột với ta chứ!

[Anh ta còn nhất định phải để tao mang thai con của ta!

[Mẹ nó, tên bệnh hoạn này ở đâu ra ?!]

Hóa ra là muốn ép An Ninh đến chết… a!

Tôi thở hổn hển, phải sao bây giờ?!

Tiếng tin nhắn leng keng đánh thức người đang ngủ say.

Hoắc Thần ậm ừ một tiếng, quyến rũ c.h.ế.t người.

Cánh tay dài vươn ra ôm tôi vào lòng: “Sao lại dậy sớm ?”

Tôi tức giận : “Anh trai có phải bị điên rồi không!”

Anh ấy nheo mắt, ung dung : “Ừm? Anh ấy phát điên cũng không phải ngày một ngày hai.”

“Anh ấy đã có bạch nguyệt quang rồi, đi tìm bạch nguyệt quang để “phát ” không sao?!

“Quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c không có sự tự nguyện của nữ giới, là cưỡng h.i.ế.p có hiểu không!

“An Ninh còn trẻ như , ấy không muốn mẹ!”

Không giống như tôi, đứa bé là ngoài ý muốn!

Chất lượng của cái bao cao su “Con nít tè dầm” tôi mua ở cửa hàng tiện lợi kém đến sao, thế này mà cũng trúng ?!

Hoắc Thần lại chậm rãi : “Có lẽ là hai nghĩ rằng, có con rồi thì có thể trói buộc ấy.”

Tôi: “???”

Nhà Thanh sụp đổ bao nhiêu năm rồi? Anh trai còn chơi trò cổ hủ này sao?

Vừa , ấy vừa bắt đầu cởi cúc áo sau lưng tôi.

“Thấy em tràn đầy năng lượng như , chắc tối qua ngủ ngon lắm?”

Tôi giữ chặt áo trước ngực: “Anh muốn gì?!”

“Còn phải hỏi sao vợ ? Đương nhiên là, “” em rồi.”

“Ba tháng đầu thai kỳ không quan hệ, đồ ngốc!”

“Mang thai?”

Mẹ kiếp.

Vậy là người đàn ông này căn bản không biết tôi có thai rồi đúng không?!

13

Tôi run giọng hỏi : “Bức ảnh em gửi cho , không xem chút nào sao?”

Anh ấy như cố đáp trả tôi: “Em đã chặn rồi, xem cái gì?”

Tôi né tránh những nụ hôn của .

“Tên háo sắc này buông em ra! Em muốn bỏ chồng nuôi con!”

Anh ấy đột nhiên bật , véo mạnh eo tôi.

“Đâu ra con chứ, đồ ngốc.”

Đầu óc tôi nổ tung.

Tên này gian xảo thế!

Chắc chắn là đã thấy bức ảnh rồi, nếu không thì không thể nào như !

Tôi mím chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt.

Vậy nên, ấy cho rằng tôi đang lừa ấy?

Tôi không thể tin hỏi: “Anh nghĩ bức ảnh que thử thai đó là em photoshop à?”

Trái tim hoàn toàn tan vỡ, sự tủi thân và bất an dâng trào.

Tôi đỏ hoe mắt khóc lóc:

“Ngày mai em sẽ đi bỏ đứa bé!

“Bỏ chồng nuôi con cái gì chứ, cả hai người em đều không cần nữa!”

Cả đời này em chỉ chơi với chị em thôi.

Anh ấy luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Khả Khả đừng khóc, đừng khóc nữa!”

“Anh xin lỗi, không trêu em nữa, đừng khóc nữa…”

Anh hít sâu một hơi, giọng điệu dịu dàng: “Đó không phải que thử thai, mà là que test nhanh Covid của .”

Tôi nức nở: “Hả… Ừm?”

Anh cọ mũi tôi: “Vợ ngốc quá.”

14

Vụ án giải, tôi không có thai.

Que thử thai tôi dùng đã bị lao công dọn sạch rồi.

Que thử bị bỏ lại đó, là que test virus cúm của Hoắc Thần hai tháng trước.

Đêm ấy biết mình bị nhiễm bệnh.

Tôi bay đến Bắc Kinh tham dự buổi ra mắt thương hiệu.

Đúng , chính là cái mà ấy chê bai đủ điều đó.

Tối hôm đó tôi tức giận vì ấy cái gì cũng chê tôi.

Tình cờ An Ninh gọi điện khóc lóc với tôi, ấy nghi ngờ Hoắc Viễn cũng có bạch nguyệt quang.

Tôi đã liên tưởng mọi chuyện lại với nhau.

Nghĩ rằng, Hoắc Thần chắc chắn cũng có bạch nguyệt quang bên ngoài rồi.

Mới mất hứng thú với tôi.

Tôi tức giận chặn ấy ngay lập tức.

Còn ấy thì ngay trong đêm đã dặn dò người đại diện đưa tôi đi khám sức khỏe.

, vừa xuống máy bay, tôi đã mơ mơ màng màng bị lôi đến bệnh viện một loạt kiểm tra toàn thân.

May mắn là kết quả không có vấn đề gì lớn.

Bác sĩ loại cúm này tuy không nguy hiểm lắm, tốt nhất vẫn nên cách ly một thời gian.

Hoắc Thần cho người khử trùng toàn bộ nhà cửa, còn tự mình đi cách ly.

Nhưng vì bị tôi chặn nên tin nhắn ấy gửi cho tôi căn bản không gửi .

Tiếp đó lại đến giai đoạn giải bóng chuyền thế giới, ấy chỉ có thể vội vàng tham gia huấn luyện.

Mớ hỗn độn như một cuộn dây thừng rối.

Được Hoắc Thần từ tốn gỡ từng chút một.

Tôi lấy lại bình tĩnh: “Cảm giác khó chịu mấy ngày nay của em, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi sao?”

Anh xoa đầu tôi, nhỏ nhẹ :

“Thuốc cho em uống tối qua, hiệu quả khá nhanh đấy.”

Truyền thuốc bằng miệng, tưởng đang đóng phim truyền hình à!

Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi bên cạnh lên.

An Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, xem ra vẫn đang bị “trừng ” nặng nề…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...