5
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Vụ thong thả khóa cửa, tôi không nhịn nuốt nước bọt. Cuối cùng quyết định ra tay trước:
“Là dẫn người phụ nữ khác về nhà trước, em chỉ ra ngoài tản bộ thôi, có cần phải như không?
“Thẩm Thanh Vụ, không định giải thích với em sao?”
Tôi dựa vào cạnh giường, cố gắng hết sức để mình trông có khí thế. Nhưng Thẩm Thanh Vụ lại như không nghe thấy, hắn cởi từng cúc áo sơ mi, sau đó lười biếng ngẩng mắt lên:
“Ừm, còn muốn gì nữa?
“Tiếp tục đi.”
Nhìn người đàn ông từng bước tiến lại gần, hơi thở đầy xâm lược tràn ngập chóp mũi. Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu mặc kệ:
“Ba năm nay chưa từng em, cũng chưa từng giới thiệu em với bè người thân.
“Mỗi ngày đều về nhà rất muộn, cũng không nghĩ đến việc ở bên em nhiều hơn. Hơn nữa…”
Tôi cắn môi, có chút ngượng ngùng :
“Anh sung sức quá, em chẳng có thời gian ngủ.”
Giọng vừa dứt, Thẩm Thanh Vụ nhướng mày, trong mắt có thêm vài phần ý mà tôi không hiểu. Hắn vuốt ve đỉnh đầu tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Là lỗi của , đã không quan tâm em đủ.
“Cuối tuần này, sẽ đưa em về nhà, gặp cha mẹ , sau đó đám cưới sẽ tổ chức vào tháng sau.
“Vãn Vãn, em đồng ý chứ?”
Nụ vừa mới nở trên mặt tôi, cứ thế cứng lại nơi khóe miệng.
Quan sát biểu cảm của Thẩm Thanh Vụ vô số lần, tôi cuối cùng cũng tuyệt vọng phát hiện ra——Hắn không phải đang .
Thế này thì xong đời, tự chơi với chính mình rồi.
Lời từ chối đến bên miệng, tôi vừa định ra, lại đột nhiên bị người ta bóp cằm. Thẩm Thanh Vụ cúi người, bá đạo hôn lên khóe môi tôi.mGiọng khàn khàn, không cho phép từ chối:
“Chuyện của Hứa Niệm, sau này sẽ giải thích với em.
“Mỗi một điểm em , sau này đều sẽ sửa, sẽ em, sẽ về nhà sớm.”
Dừng một chút, giọng của hắn có thêm chút ý :
“Nhưng điểm cuối cùng, có lẽ không thể sửa .”
Tôi sững sờ, nhớ đến điểm cuối cùng mình là gì, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Thở dài, tôi âm thầm an ủi bản thân.
Coi như là một loại phúc khí khác .
6
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Thẩm Thanh Vụ đang nấu cháo cho tôi. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên, giữa làn khói mờ ảo, là đôi mắt dịu dàng.
Điều duy nhất có chút chói mắt——Là Hứa Niệm đang đứng bên cạnh hỏi han ân cần.
Khoảng cách hơi xa, tôi chỉ có thể nghe thấy những đoạn đối thoại đứt quãng.
Người phụ nữ đỏ hoe mắt, Thẩm Thanh Vụ đầy cố chấp:
“Anh rõ ràng biết… em mới là người định mệnh của …
“Nếu không… sẽ…”
Mặc dù thiếu mất một vài câu, tôi cũng có thể hiểu đại khái, vừa đúng chứng thực một số suy đoán trong đầu.
Lười biếng dựa vào khung cửa, tôi hỏi hệ thống:
“NPC trong thế giới vô hạn lưu, cũng sẽ có người định mệnh của riêng mình sao?”
Giọng máy móc lạnh lùng trả lời rành mạch:
“Thế giới này mặc dù là hư ảo, về bản chất cũng giống như thế giới thực, mỗi người đều là độc lập.
“Bọn họ cũng sẽ có cảm của riêng mình.”
Nhìn hai người đứng cạnh nhau, tôi chậm rãi mở miệng:
“Vậy NPC bị công lược từ bỏ người định mệnh của mình, người công lược có khả năng là bao nhiêu?”
Nói cách khác——Khả năng hắn tôi là bao nhiêu?
Lần này hệ thống im lặng một lúc mới trả lời:
“Rất nhỏ.
“Dù sao thì các không thuộc về thế giới này, muốn thay đổi cốt truyện ban đầu, bản thân đã là rất khó khăn rồi.”
Tôi cụp mắt xuống, tự giễu.
Thì ra là .
Vì Hứa Niệm mới là người định mệnh của Thẩm Thanh Vụ, cho nên dù tôi có công lược thế nào, độ hảo cảm cũng không thể đạt đến mức tối đa.
Cuối cùng, hắn vẫn sẽ đi về phía ta.
Tất cả những gì tôi , đều là vô ích.
Thu hồi tầm mắt, tôi quay người đóng cửa phòng, cố gắng để khóe miệng nhếch lên một nụ .
Cũng tốt.
Không còn lý do để ở lại, tôi mới có thể rời đi nhanh hơn.
7
Lúc trò chuyện với Diệp Thanh Thanh, tôi phát hiện Thẩm Sinh Diễm cũng giống như Thẩm Thanh Vụ, đều chuẩn bị đưa hai chúng tôi đi gặp cha mẹ. Thậm chí ngay cả ngày cưới, cũng ấn định cùng một ngày. Điều này khiến hai chúng tôi sợ hết hồn.
Diệp Thanh Thanh mặt mày ủ rũ:
“Tớ không đi, sắp trốn rồi, còn đi gặp cha mẹ, đến lúc đó đừng người già tức đến mức phải nhập viện.”
Tôi gật đầu đồng , bàn bạc với ấy:
“Vậy chúng ta giả bệnh trước, trốn qua cửa ải gặp cha mẹ, sau đó chạy trốn trước khi đám cưới diễn ra.”
Vì khi Thẩm Thanh Vụ đến tìm tôi, thấy chính là bộ dạng tôi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Tôi yếu ớt :
“Thẩm Thanh Vụ, em không thể đi gặp cha mẹ rồi, chân em hình như bị bong gân.”
Ngoài dự đoán, sắc mặt Thẩm Thanh Vụ không thay đổi, ánh mắt hắn lướt qua chiếc balo trốn chạy tôi giấu dưới chăn, sau đó nhàn nhạt với tôi:
“Không sao, có thể bế em đi.”
Tôi hơi nghẹn lời, lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng.
Không phải, hai.
Sao không theo lẽ thường ?
Bạn thấy sao?