Sau đó, hắn cảnh giác, vào mắt tôi:
“Vãn Vãn, có phải có ai đến tìm em không?”
Khớp xương ngón tay tôi siết chặt, khó khăn lắm mới duy trì sự bình tĩnh trên mặt, liều mạng lắc đầu phủ nhận:
“Không phải, không ai tìm em, là em tự mình nghĩ thông suốt.
“Anh xem, em còn nấu cho một bàn thức ăn. Ăn cơm trước đi, không thì nguội mất.”
Nói xong, tôi gắp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng Thẩm Thanh Vụ.
Trong thức ăn có thuốc mà Hứa Niệm đưa cho tôi, chỉ cần ăn vào, sẽ hôn mê bất tỉnh.
Đến lúc đó, tôi vừa hay có thể bỏ trốn.
Đôi mắt người đàn ông đen láy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi, cứng đờ không nhúc nhích.
Tôi nhẫn tâm, giả vờ tủi thân:
“Tại sao không ăn? Em nấu rất lâu mới xong, tay còn bị bỏng mấy chỗ.”
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi sắp từ bỏ.
Thẩm Thanh Vụ đột nhiên đậy.
Đôi môi nhạt màu hé mở, ngoan ngoãn ăn thức ăn vào.
Còn chưa kịp vui mừng, ngay sau đó, hắn đột nhiên giữ chặt gáy tôi, hung hăng hôn lên.
Cho đến khi mùi m.á.u tanh lan tỏa trong không khí, hắn mới buông tôi ra.
Tôi nghĩ đến miếng thức ăn đã bị nuốt xuống, muốn khóc không ra nước mắt.
Sao luôn không theo lẽ thường !
Thẩm Thanh Vụ dùng ngón tay lau vết m.á.u trên khóe môi, đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối, trông dị vô cùng.
Hắn mỉm với tôi:
“Vãn Vãn, em lại lừa .
“Anh không biết em đã bỏ thuốc gì vào thức ăn, không sao. Muốn chết, chúng ta sẽ cùng chết.”
Ý thức dần dần mơ hồ, trước mắt tôi bắt đầu tối sầm. Cảnh tượng cuối cùng, là Thẩm Thanh Vụ ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi:
“Cả đời này, em đừng hòng trốn thoát.”
13
Lại tỉnh dậy lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Hứa Niệm bị dây leo trói chặt, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù nằm trên mặt đất.
Còn tôi thì Thẩm Thanh Vụ ôm trên đùi, thấy tôi tỉnh lại, ngón tay đang nghịch tóc tôi khựng lại.
Hắn hôn lên trán tôi, hài lòng nhếch môi:
“Thuốc chỉ có tác dụng mê.
“Anh rất vui, Vãn Vãn trong lòng quả nhiên vẫn có .”
Tôi: “…”
Còn , mới là người cuồng đích thực.
Ánh mắt chuyển dời, khi Thẩm Thanh Vụ về phía Hứa Niệm, trong mắt chỉ còn lại sự chán ghét.
Hắn thản nhiên ra lệnh, Thẩm Sinh Diễm vẫn luôn đứng bên cạnh gật đầu, dây leo quấn quanh Hứa Niệm liền siết chặt.
Trong cơn đau đớn tột cùng, Hứa Niệm dần dần tỉnh lại, thấy Thẩm Thanh Vụ, ta bỗng nhiên đỏ hoe mắt:
“Thẩm Thanh Vụ, tỉnh lại đi!
“Anh cho kỹ, em mới là người định mệnh thực sự của , chỉ có thể em, cũng chỉ có thể cưới em!”
Bên tai vang lên một tiếng khẩy, Thẩm Thanh Vụ sắc mặt không đổi, xuống dáng vẻ thê thảm của Hứa Niệm:
“Chỉ có thể ? Cô cũng tự coi trọng mình quá rồi đấy.
“Từ khi sinh ra đến giờ, Thẩm Thanh Vụ tôi chưa từng bị ai uy hiếp, bắt buộc phải việc gì.
“Tôi ai, chẳng lẽ tôi còn không biết rõ sao?”
Tôi sững sờ, cảm thấy trong đầu rối bùng lên.
Ý của Thẩm Thanh Vụ khi những lời này, chẳng lẽ là người hắn , thật ra là tôi?
Khoảnh khắc ánh mắt chạm phải Hứa Niệm, trong đáy mắt ta lóe lên một tia hận ý. Ngay sau đó, ta đột nhiên che mặt, tiếng điên cuồng tràn ra từ kẽ tay:
“Vậy sao, ta?
“Vậy tôi hỏi , tại sao để Thẩm Sinh Diễm g.i.ế.c tôi, mà không tự mình ra tay?
“Bởi vì sương mù đen của căn bản không thể tôi bị thương, giống như tôi có thể tùy ý vào tầng hầm này , cho dù có muốn thừa nhận hay không, tôi đều là người mà thế giới này đã chọn cho !”
Sắc mặt Thẩm Thanh Vụ dần dần u ám, hắn nheo mắt lại, bàn tay đang ôm eo tôi siết chặt hơn. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi :
“Sinh Diễm, g.i.ế.c ta.”
Thẩm Sinh Diễm nhíu mày, dường như muốn gì đó, bị Thẩm Thanh Vụ lạnh lùng cắt ngang:
“Tôi , cậu g.i.ế.c ta đi.”
Im lặng một lát, cuối cùng Thẩm Sinh Diễm vẫn thỏa hiệp.
Dây leo không ngừng siết chặt, mặt Hứa Niệm càng lúc càng đỏ, chỉ có đôi mắt, vẫn chằm chằm Thẩm Thanh Vụ.
Tôi nghe thấy ta gào thét đứt quãng:
“Thẩm Thanh Vụ, tôi sẽ nguyền rủa .
“Nếu tôi chết… cũng sẽ mất đi sức mạnh…
“Cuối cùng… người chết…”
Tôi mở to mắt, vừa định nghe kỹ câu cuối cùng của Hứa Niệm, một bàn tay lạnh lẽo lại che mắt tôi. Sương mù đen bao phủ bên tai, tôi không nghe thấy gì nữa. Chỉ có thể bị ép thẳng Thẩm Thanh Vụ, hắn hờ hững với tôi, sau đó mấp máy môi.
Hắn :
“Vãn Vãn, đừng sợ.”
14
Sau ngày hôm đó, Thẩm Thanh Vụ đã giải thích rất nhiều cho tôi.
Hắn hắn quả thực đã biết tôi là người công lược ngay từ đầu, còn lý do độ hảo cảm trì trệ không tiến triển.
Là vì hắn sợ sau khi đạt 100%, tôi sẽ rời đi không quay trở lại.
Khi chuyện, hắn cưỡng ép ôm tôi vào lòng, lại lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Tôi thoát khỏi vòng tay hắn, chỉ hỏi một vấn đề:
“Hứa Niệm hôm đó đã gì? Cô ta là người định mệnh của , sau khi ta c.h.ế.t chẳng lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng?”
Thẩm Thanh Vụ chớp chớp mắt, giả vờ vô tội:
“Không đâu.
“Cô ta là một người phụ nữ điên, cố ý dối dọa em, Vãn Vãn, em sẽ không tin thật chứ?”
Cho dù tôi hỏi bao nhiêu lần, Thẩm Thanh Vụ vẫn luôn lảng tránh tôi như .
Bạn thấy sao?