Tôi Cùng Bạn Thân [...] – Chương 10

Chương 10-12.1

10

Thẩm Thanh Vụ đưa tôi về tầng hầm giam giữ. Nói là giam giữ, kỳ thật chỉ là đổi chỗ ở, thậm chí Diệp Thanh Thanh còn ở ngay phòng bên cạnh.

Không giống tôi, vừa trở về, ấy đã bị Thẩm Sinh Diễm kéo vào phòng ngủ, sau đó không ra ngoài nữa.

Tính ra, cũng đã vài tiếng rồi.

Tôi nhướng mày, thầm than trong lòng.

Con nhóc c.h.ế.t tiệt, đến nước này rồi, vẫn ăn ngon như .

Thấy tôi cứ ngẩn người, Thẩm Thanh Vụ cưỡng ép xoay mặt tôi lại, nheo mắt nguy hiểm.

“Em cũng muốn… giống như bọn họ?”

Dừng một chút, hắn có chút do dự mở miệng.

Tôi: “…”

Không muốn, cũng không dám nghĩ.

Cúi đầu sương mù đen trói chặt cổ chân tôi, tôi hỏi thẳng hắn:

“Tại sao không thả em đi?

“Nếu là boss, chắc chắn đã biết từ lâu, em và Diệp Thanh Thanh đều là người công lược, tiếp cận , chỉ là vì muốn lấy độ hảo cảm.

“Giữ em lại, là để trả thù em sao?”

Hiếm khi, lần này Thẩm Thanh Vụ không trả lời câu hỏi của tôi trực tiếp, hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn:

“Không phải để trả thù.

“Mà là…”

Tôi sững sờ, theo bản năng hỏi: “Mà là gì?”

Thẩm Thanh Vụ không nữa, hắn gỡ bỏ sương mù đen trên chân tôi, sau đó thiết lập một kết giới ở cửa tầng hầm.

Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn tôi từ xa:

“Vãn Vãn, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa.

“Chỉ cần ở trong thế giới này, em không thể nào trốn thoát .”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Vụ, tôi vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa của câu cuối cùng của hắn.

Bên tai lại đột nhiên vang lên giọng oán trách của Diệp Thanh Thanh:

“Bên cậu sao lại diễn phim cảm bi thương thế, hắn không gì cậu chứ?

“Tớ thì chịu không ít khổ sở.”

Tôi quay đầu lại, cổ ấy, không chút lưu vạch trần:

“Bớt nhảm đi. Ăn ngon như , tớ thấy cậu trong lòng đang vui lắm đấy.”

Con nhóc c.h.ế.t tiệt.

Học cách đến đây khoe khoang với tôi rồi.

11

Tôi và Diệp Thanh Thanh cứ như sống ở tầng hầm hai tuần.

Thẩm Thanh Vụ và Thẩm Sinh Diễm dường như rất bận rộn, luôn đến nửa đêm mới trở về với vẻ mệt mỏi.

Cửa một lần nữa mở ra, tôi tưởng là Thẩm Thanh Vụ, theo bản năng ngẩng đầu lên, lại thấy người không ngờ tới——Hứa Niệm.

Không biết tại sao, kết giới mà Thẩm Thanh Vụ thiết lập bên ngoài cửa, đối với ta lại vô dụng.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, ta đắc ý với tôi:

“Giang Vãn, có phải đang thắc mắc tại sao tôi có thể dễ dàng vào đây không? Rất đơn giản, tôi và hắn vốn dĩ nên như .

“Bởi vì, tôi mới là người định mệnh của Thẩm Thanh Vụ.”

Ánh mắt ta đột nhiên có thêm một tia oán độc:

“Nhưng không biết xấu hổ chen ngang, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tôi!

“Đều tại các , những người công lược tự cho mình là đúng!”

Tôi ta một cách bình tĩnh, mở miệng:

“Vậy thả tôi ra ngoài, người của có thể quay lại, Thẩm Thanh Vụ sẽ là của .

“Tôi là người công lược, chỉ cần tôi ở lại đây một ngày, cốt truyện sẽ thay đổi vì tôi, chỉ khi tôi rời đi, mọi thứ mới có thể trở lại quỹ đạo ban đầu.

“Đến lúc đó, của Thẩm Thanh Vụ, địa vị nữ chủ nhân của thế giới này, đều là của .

“Thế nào, có muốn hợp tác với tôi không?”

Mỗi một câu tôi , ham muốn trong mắt Hứa Niệm lại tăng lên một phần, đến cuối cùng, ta đã hoàn toàn điên cuồng. Chỉ có lý trí còn sót lại mới chống đỡ ta hỏi tôi:

“Tại sao muốn đi?”

Tôi thản nhiên trả lời:

“Bởi vì hệ thống của tôi với tôi rằng, tôi vĩnh viễn không thể công lược thành công, độ hảo cảm của Thẩm Thanh Vụ với tôi vĩnh viễn chỉ có 50%.

“Cuối cùng, hắn vẫn sẽ .”

Sau khi Hứa Niệm rời đi, Diệp Thanh Thanh vẫn luôn im lặng mới nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, do dự mở miệng:

“Vãn Vãn, cậu thật sự muốn đi sao?”

Tôi cụp mắt xuống, nghe thấy giọng khàn khàn của chính mình:

“Ừm, tớ muốn về nhà rồi.”

Không muốn ở lại thế giới vô hạn lưu nữa, ngày nào cũng lo lắng tính mạng của mình có thể giữ hay không.

Không muốn bị giam cầm trong tầng hầm, cả đời không thấy ánh sáng bên ngoài.

Càng không muốn, công lược một người đàn ông vĩnh viễn không thể mình.

12

Khi Thẩm Thanh Vụ trở về, tôi đã đợi hắn rất lâu.

Khuôn mặt người đàn ông có chút mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt, sau khi thấy tôi, liền lập tức nở nụ .

Hắn quỳ một gối trước mặt tôi, dịu dàng hỏi:

“Sao còn chưa ngủ?

“Chẳng phải đã , không cần đợi sao?”

Tôi hít sâu một hơi, ngay sau đó, đột nhiên nhào vào lòng hắn, áp sát tai người đàn ông :

“Thẩm Thanh Vụ, em đã nghĩ thông rồi.

“Em không muốn bỏ trốn nữa, em quyết định ở lại, đi gặp cha mẹ , sau đó kết hôn với .”

Ngoài dự đoán, Thẩm Thanh Vụ không vui mừng như dự kiến, lưng hắn cứng đờ, kéo tôi ra khỏi lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...