Không liên lạc với tôi, Hứa Bạch Nguyện biết tôi đã “xui xẻo”, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tôi trong lòng.
Vì ấy cũng đang lâm vào cảnh khó khăn.
Trong căn hầm tối tăm –
“Khóc cái gì? Cục cưng, thế này đã chịu không nổi rồi à?”
Mắt cá chân Hứa Bạch Nguyện bị xích lại, eo thon bị một bàn tay to lớn siết chặt, bị ép ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mạnh bạo bóp mặt , ngón tay cái liên tục cọ xát trên đôi môi đỏ mọng, giọng nhuốm vài phần bệnh hoạn.
“Cục cưng còn muốn chạy nữa không?”
“Không… không chạy nữa…”
Đêm nay, giọng Hứa Bạch Nguyện hoàn toàn khàn đặc.
Hôm qua, Hứa Bạch Nguyện đã nhân lúc không ai ý bỏ thuốc mê vào lư hương, khiến Tạ Ninh ngất xỉu.
Lợi dụng lúc người đàn ông hôn mê, tìm chìa khóa, mở xích chạy trốn.
Lần này ấy đã học khôn, không đi máy bay mà nhờ tôi mua vé tàu chợ đen.
Nhưng không ngờ, ngay trước giây phút con tàu sắp khởi hành, nó lại gặp trục trặc không rõ nguyên nhân.
Rồi ấy bị Tạ Ninh bắt lại.
Cảm ơn lắm nhé.
Sáng sớm hôm sau, cơn giận tích tụ suốt đêm qua bùng phát, Hứa Bạch Nguyện người đàn ông đang ôm mình ngủ say, hung hăng cắn vào vai .
“Buông ra, cục cưng.”
Giọng khàn khàn vang lên bên tai, càng cắn mạnh hơn.
Mãi đến khi cắn đến bật m.á.u trên vai Tạ Ninh, mới chịu buông ra.
“Giải tỏa xong chưa?”
Tạ Ninh nâng cằm Hứa Bạch Nguyện lên, ngay sau đó, lại cúi xuống cắn vào vết m.á.u trên khóe môi .
Hứa Bạch Nguyện đau điếng.
Máu của hai người hòa lẫn vào nhau trong khoang miệng, vị tanh nồng của m.á.u khiến đáy mắt Tạ Ninh đỏ ngầu.
Anh càng thêm bệnh hoạn: “Máu của cục cưng hòa vào m.á.u của mới ngọt ngào hơn, đúng không?”
Hứa Bạch Nguyện không muốn chuyện với , quay người lại, kéo chăn trùm kín đầu.
Nhưng người nào đó vẫn không chịu buông tha, kéo Hứa Bạch Nguyện lại, giống như con gấu koala dùng tứ chi quấn chặt lấy , gục đầu vào cổ , liên tục cọ xát.
Cảm nhận cảm của đối phương đã bình tĩnh lại, bắt đầu giảng đạo lý cho Hứa Bạch Nguyện.
“Cục cưng, thế giới bên ngoài rất nhiều kẻ xấu, em ngây thơ như sẽ bị lừa gạt đấy.”
“Anh biết kiếm tiền, biết nấu ăn, không lăng nhăng, sau này còn biết chăm con, ngoại hình cũng tạm coi là hợp gu của cục cưng.”
Nói đến cuối cùng, giọng nghẹn ngào: “Cho nên cục cưng hãy ở bên cạnh , đừng bỏ rơi một mình nữa, không…”
Nói rất có lý, cũng rất hấp dẫn.
Hứa Bạch Nguyện đáng xấu hổ thay vì rung .
Nhưng không .
Hiện tại vẫn phải gặp tôi trước rồi mới tính.
Cô không thể bỏ rơi thân của mình.
Tôi và Hứa Bạch Nguyện gặp lại nhau sau một tháng.
Tôi người đối diện với vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô ấy cũng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Một lúc lâu sau, cả hai chúng tôi đồng thanh: “Cậu béo lên rồi!”
Vừa dứt lời, cả hai lại đồng loạt im lặng.
Tôi quan sát khuôn mặt ngày càng tròn trịa của ấy: “Vậy, đây là cái mà cậu gọi là ngược đãi à?”
Cô ấy chằm chằm chiếc túi Hermes mới nhất trên tay tôi: “Vậy, đây là cái mà cậu gọi là không cho ăn, không cho mặc à?”
Cả hai chúng tôi lại một lần nữa: “…”
Hứa Bạch Nguyện: “Cậu biết đấy, tớ từ nhỏ đã không có chồng, cho nên khó tránh khỏi việc không cưỡng lại sức hấp dẫn của sắc đẹp.”
Tôi đan tay vào nhau: “Cậu cũng biết đấy, tớ từ nhỏ đã nhút nhát, thật vất vả lắm mới gặp sét đánh.”
Hứa Bạch Nguyện hết nổi: “Tần Trân, cậu đừng có bậy, ai mà thẹn thùng cơ chứ? Với cả, rốt cuộc là ai đang uy h.i.ế.p ai ?”
Tôi “hehe” : “Stop, stop, biết tớ thẹn thùng thì đừng có nữa, chuyện chính sự thôi nào.”
Hai mươi phút sau.
“Vậy ý cậu là không chạy nữa à?”
Tôi gật đầu: “Chạy tới chạy lui mệt lắm, hơn nữa thực tế chứng minh, dù sao cũng không thoát .”
Hứa Bạch Nguyện chống cằm tôi: “Bỏ cuộc luôn à, thế nhiệm vụ của hệ thống tính sao?”
Tôi buông xuôi: “Thì cứ để nó đấy, dù sao chạy hay không cũng chỉ sống từng đấy, không thì cậu nghĩ với hình hiện tại, chúng ta có thể khiến Lục Vọng Tân cậu, hay khiến Tạ Ninh tớ không?”
Hứa Bạch Nguyện đồng ý: “Tuy chúng ta thân nhau, đúng là chưa thân đến mức dùng chung đàn ông.”
“Hơn nữa chạy trốn đúng là mệt thật, dù sao cá muối quen rồi, cũng không muốn lật mình lắm.”
Cứ thế, hai đứa cá muối chúng tôi vỗ tay cái rụp, quyết định trước tiên hưởng thụ hiện tại.
Sau này nếu cảm không hợp, thì chia tay trong êm đẹp.
Thế là, chúng tôi tung hoành ở trung tâm thương mại, rồi lại đến quán bar gọi mười tám chàng người mẫu, nghe họ đọc hết ba trăm bài thơ Đường, mãi đến tận rạng sáng mới ai về nhà nấy.
Trong nhà tối om, Lục Vọng Tân chắc là vẫn chưa về, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn chiếc túi xách mới mua trên tay, tâm trạng tôi tốt đến mức ngân nga hát.
Cho đến khi về đến phòng ngủ, tôi bị cái bóng trong bóng tối dọa cho giật b.ắ.n mình.
“Lục Vọng Tân, sao ở nhà mà không bật đèn? Hù c.h.ế.t em rồi.”
Lục Vọng Tân không gì, hàng mi dài và rậm in bóng xuống dưới mắt, đôi mắt sâu thẳm hơi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
Bạn thấy sao?