Kiếp trước tôi không ầm lên, vì tôi đã có quá nhiều từ . Với tôi khi đó, chính là “phương án tối ưu nhất”.
Nhưng kiếp này thì khác.
“Bởi vì tôi… không cần nữa.”
Lần này, tôi có đủ năng lực để tự mình đạt mọi thứ tôi muốn.
Tôi không phủ nhận rằng bản thân mình cũng chẳng hoàn toàn quang minh lỗi lạc. Nhưng ấy thì cũng đâu có sạch sẽ gì cho cam.
Tôi liếc về phía sau — nơi Thẩm Châu Ngọc đang hoảng hốt chạy tới.
“Quên chưa chúc mừng toại nguyện. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Sắc mặt Cố Thanh Thời trầm xuống, rõ ràng cho rằng tôi đang giận dỗi vô lý.
“Nguyệt Nguyệt, đừng những lời như thế… Chúng ta là vợ chồng mà.”
“Nếu em đổi ý và cần giúp đỡ, Cố thị lúc nào cũng chào đón em.”
Tôi theo bóng kiên nhẫn dỗ dành Thẩm Châu Ngọc rời đi, không kìm bật khẽ một tiếng.
Nếu thật lòng muốn giúp, có thể ra tay xử lý mọi chuyện ngay từ đầu — hà tất phải đứng chờ tôi xuống nước?
Chưa kể…
Cố Thanh Thời hình như quên mất một chuyện:
Anh đã có rồi mà.
13
Hai ngày trước, người đứng đầu Tập đoàn Họa thị chủ liên hệ với tôi, ngỏ ý muốn mua lại phương án của tôi với giá rất cao.
Họa Vân Hằng, hai mươi lăm tuổi, là người kế thừa trẻ tuổi nhất trong giới hào môn Bắc Kinh, nổi tiếng là “cáo đội lốt ” — kiếp trước tôi từng nghe không ít tin đồn về ta.
“Dựa trên hiểu biết của tôi về Tập đoàn Thẩm thị, phương án đó họ không thể nào ra .”
“Sao đây, Giang, hiện tại ngoài tôi ra, không còn ai có thể giúp nữa. Cô chắc chắn là không muốn suy nghĩ lại sao?”
Sau hai ngày, tôi gọi lại cho ta.
“Anh Họa, có hứng hợp tác không?”
Phương án thì nhất định tôi sẽ không bán. Đó là tâm huyết của cả đội chúng tôi.
Nhưng nếu Tập đoàn Họa thị chịu hợp tác, không chỉ có thể khắc phục những điểm yếu cố hữu của công ty khởi nghiệp, mà còn giúp phương án này phát huy tối đa hiệu quả nhờ vào chuỗi tài nguyên sẵn có của Họa thị.
Tôi cắn môi, dứt khoát :
“Chúng tôi sẵn sàng thể hiện thành ý lớn nhất — trong vòng hai năm, giúp sản phẩm công nghệ sinh học của Tập đoàn Họa thị tăng lợi nhuận ròng lên 20%.”
Họa Vân Hằng khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên tia hứng thú:
“Cô Giang, đúng như tôi đoán. Cô không phải người bình thường.”
14
Từ ngày đó, tôi bắt đầu sống cuộc đời chạy giữa ba điểm: trường học – công ty – Tập đoàn Họa thị.
Do thành tích học tập quá xuất sắc, một số môn đại cương và môn không cần thiết đã miễn cho tôi.
(Thật ra chủ yếu là có bỏ thêm chút tiền…)
Không biết Họa Vân Hằng dùng cách gì mà giải quyết xong chuyện này êm đẹp. Hiện tại, công ty hợp tác với Tập đoàn Cố thị mang danh nghĩa Họa thị, còn tôi — trở thành người lên phương án chủ chốt trong hợp tác đó.
Một công ty khởi nghiệp mà quá rực rỡ thì chưa chắc đã là điều tốt.
Nhưng cái giá của sự ẩn mình là tôi bị ta “áp bức”, trở thành đồng hành kiêm “trợ lý đặc biệt” không công.
Nhìn vẻ mặt hả hê của ta, tôi trợn mắt, không nén thở dài:
“Thật là ngốc. Anh tưởng mình vớ nhân công miễn phí à? Ai dè chỉ đang bị tôi dùng bàn đạp để bước vào giới kinh doanh thôi.”
Tôi đang chuẩn bị cho một dự án mới vào cuối năm, cần tìm thêm nhà đầu tư.
Anh ta nhướng mày, cúi người một cái lễ lịch thiệp kiểu quý tộc:
“Vinh hạnh cho Họa mỗ.”
Buổi tiệc thương giới lần này do nhà họ Cố — tập đoàn giàu nhất Bắc Kinh — đứng ra tổ chức.
Vừa bước vào sảnh lớn, tôi khoác tay Họa Vân Hằng thì ngay lập tức chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Cố Thanh Thời.
Anh ta lập tức nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra một góc, sắc mặt khó coi:
“Là phu nhân của nhà họ Cố, em lại công khai xuất hiện bên cạnh đàn ông khác tại tiệc rượu? Đừng quên em là người đã có chồng!”
Tôi giật mạnh tay lại, bật lạnh:
“Anh đừng linh tinh. Tôi vẫn là người độc thân danh chính ngôn thuận. Mà cho cùng, chẳng phải cũng đang đi cùng một khác sao?”
Tôi chỉ tay về phía sau — Thẩm Châu Ngọc.
Cố Thanh Thời như trút gánh nặng.
“Nguyệt Nguyệt, em hiểu lầm rồi. Em cũng biết tính Tiểu Ngọc, nếu không đưa ấy theo thì ấy sẽ ầm lên. Đợi xong tiệc, sẽ bù đắp cho em.”
Tôi thở dài, mất hết kiên nhẫn:
“Cố Thanh Thời, còn định giả vờ đến bao giờ?”
15
Cố Thanh Thời đứng chết lặng tại chỗ, kinh ngạc tôi.
“Ý em là gì?”
Tôi bật khinh bỉ:
“Anh còn muốn vừa ăn trong bát vừa ngó nồi à? Mặt dày thật đấy. Dạo này có từng với Thẩm Châu Ngọc một câu chia tay nào chưa?”
Thấy sắc mặt trắng bệch, tôi thản nhiên :
“Con người ta rồi sẽ bị vướng bận cả đời bởi những thứ năm xưa không có — câu đó là chính đã viết tay vào ngày cưới của chúng ta đấy.
“Tất nhiên, tôi cũng không trách . Vì ban đầu tôi kết hôn với cũng không xuất phát từ thuần túy.
“Đã sống lại một lần nữa, chẳng phải nên chọn một cuộc đời khác như mong muốn sao?”
Đúng lúc đó, vai tôi bị một cánh tay choàng qua ôm lấy.
Họa Vân Hằng dựa sát vào tai tôi, lười nhác thổi một hơi:
“Ơ kìa? Giữa chốn đông người mà vứt trai như tôi lại, chạy qua chuyện với người cũ thế này, không ổn đâu nha?”
Tôi đá ta một cú:
“Tránh ra.”
Tôi chỉnh lại cổ áo bị kéo nhăn.
“Anh hiểu lầm rồi. Người này cùng lắm chỉ là ông chủ hiện tại của tôi. Ngoài mối quan hệ đồng môn, chẳng có gì khác.”
Sắc mặt Cố Thanh Thời đen đến đáng sợ, không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Em và hắn là quan hệ gì?”
Tập đoàn Họa thị là đối thủ lớn nhất trong tương lai của Cố thị.
Đối mặt với Họa Vân Hằng, người lên nắm quyền từ năm 22 tuổi — ở kiếp trước, nếu không có tôi ở bên, Cố Thanh Thời lúc mới tiếp quản Cố thị căn bản không đỡ nổi.
Họa Vân Hằng nháy mắt một cái.
“Quan hệ gì à? Tất nhiên là… người theo đuổi Giang tiểu thư.”
Anh ta chọc nhẹ vào vai tôi.
“Nguyệt Nguyệt à, bao giờ thì cho tôi chính thức ?”
Tôi liếc ta, giọng chán ghét:
“Anh già quá rồi, thêm vài năm nữa cơ bắp nhão ra thì ai thèm. Tôi có tiền, có năng lực, muốn tìm trai thì phải tìm trai trẻ mới xứng.”
…
Nụ trên mặt Họa Vân Hằng lập tức đông cứng, ta tức tối.
“Giang Minh Nguyệt, em khinh tôi đấy à? Em thử rồi chưa mà chê?”
Lúc tôi và Họa Vân Hằng vừa cãi nhau vừa rời khỏi, sắc mặt Cố Thanh Thời đã đen như đáy nồi.
16
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi chạm mặt Thẩm Châu Ngọc.
Cô ta rõ ràng vừa khóc xong, đôi mắt đỏ rực toàn tia máu.
“Giang Minh Nguyệt, tôi cho một bí mật. Việc trọng sinh… là tôi dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy từ hệ thống đấy.”
“Tôi chỉ muốn tận mắt thấy, tôi — người sống lại — sẽ giành lại từng thứ từng thứ một thuộc về mình.”
Tôi hơi sững người. Chuyện này… tôi thật sự không hề biết.
Ánh mắt ta chuyển từ oán hận thành đau khổ.
“Tôi muốn thấy từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nếm trải hết những gì kiếp trước tôi từng chịu. Nhưng vì sao sống lại rồi… vẫn sống tốt hơn tôi? Tại sao A Thời vẫn ý đến ?!”
“Tại sao lại là nữ chính, còn tôi mãi mãi chỉ là nữ phụ?!”
“Từ nhỏ tôi đã ba mẹ nâng niu như báu vật, muốn gì nấy. Ngụy Nhiên là người đầu tiên khiến tôi rung , tôi cứ tưởng gặp thật sự… rồi chính tay đẩy A Thời ra xa, nào ngờ hắn chỉ muốn chiếm đoạt tài sản Thẩm thị.”
“Cô có biết, lúc tôi mất đứa con, lại nghe tin và A Thời kết hôn… tôi đã tuyệt vọng đến mức nào không?!”
Dòng bình luận im ắng bấy lâu bỗng ồ ạt hiện lên.
【Trời đất đảo điên! Hóa ra Giang Minh Nguyệt cũng trọng sinh? Mà còn là do Thẩm Châu Ngọc cố ý kéo về?!】
【Không thể tin nổi luôn! Đây là kiểu “lấy đá tự đập chân mình” hả?】
【Thật thất vọng. Từng nghĩ Thẩm Châu Ngọc là nữ phụ phản công, ai dè cả kiếp sống lại chỉ biết than trời trách người, chẳng nên trò trống gì. Cuối cùng nữ chính vẫn là nữ chính.】
【Công nhận, Giang Minh Nguyệt từ đầu đến cuối đều biết mình muốn gì, không vì cảm mù quáng mà từ bỏ bản thân. Mình xin lỗi vì từng trách nhầm ấy.】
Tôi ta, bình tĩnh :
“Sống lại một đời, … vẫn chẳng hiểu gì cả.”
Cô ta sững người:
“Không hiểu cái gì?”
“Không hiểu trân trọng hiện tại. Cô mãi sống trong quá khứ, quên mất bản thân là tiểu thư nhà họ Thẩm, là người tuyển thẳng vào Thanh Hoa, là thanh mai trúc mã của Cố Thanh Thời. Cô có cảm duy nhất của ấy, thứ cảm mà chẳng ai thay thế nổi.”
“Cô càng không hiểu rằng — nữ chính không phải là một vai diễn do người khác chọn, mà là chính mình tự chọn cho bản thân.”
“Nghĩ như nghĩ, có sống lại mấy đời… cũng chỉ có thể nền cho người khác.”
Nhìn ta đứng đờ người tại chỗ, lần đầu tiên tôi thực sự muốn cảm ơn ấy.
“Thẩm Châu Ngọc, cảm ơn … vì đã cho tôi cơ hội trở thành chính tôi.”
“So với cái danh ‘nữ chính’ mà người khác gán cho ở kiếp trước, tôi càng thích bản thân hiện tại mà tôi đã tự tạo ra.”
17
Nửa năm sau, công ty dần vào guồng, quy mô càng lúc càng mở rộng.
Cố Thanh Thời cuối cùng cũng chia tay Thẩm Châu Ngọc.
Anh ta bắt đầu cách vài hôm lại xuất hiện trước mặt tôi, cố tạo cảm giác hiện diện, muốn níu kéo lại mối quan hệ cũ.
“Tôi thật nhé, bây giờ nghĩ lại, một nửa lý do tôi thích là vì gương mặt dễ , vóc dáng cũng ổn so với tuổi, quan trọng nhất là còn có tài nguyên của nhà họ Cố.”
Tôi chỉ tay sang bên cạnh:
“Giờ tôi thấy Họa Vân Hằng cũng không tệ, nếu chịu khó phấn đấu, có thể thay thế vị trí của nhà họ Cố trong hai năm tới. Dù hơi già biết chiều chuộng tôi, lại không có cái mớ cũ rối như tơ vò với thanh mai trúc mã.”
Tôi khẽ lắc đầu tiếc nuối:
“Tính ra thì… vẫn chưa đủ tầm.”
Cố Thanh Thời nắm chặt tay, giật nhẹ khóe môi:
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đã kết hôn ba năm, con cũng sắp ra đời rồi. Em những lời này… là muốn chọc giận sao?”
Họa Vân Hằng chịu hết nổi, rút điện thoại gọi bảo vệ:
“Nghe rõ nha, chỗ tôi có một tên điên đang đòi cướp vợ người khác, ơn đưa hắn ra ngoài ngay hộ tôi.”
Tôi giơ tay ngăn lại:
“Thôi khỏi, cảm ơn. Tôi mới mười chín tuổi, xinh đẹp, tài giỏi, giàu có, vẫn còn độc thân nha!”
Họa Vân Hằng lập tức biến sắc, mặt cún con sán lại gần:
“Chẳng phải chị đã sẽ cho em cơ hội sao? Chị lừa em à?”
Tôi mặt không cảm đẩy ta ra xa:
“Tránh ra. Đừng có gọi tôi là ‘chị’ — nghe già lắm. Tôi sẽ cho cơ hội, chứ có sẽ nhận lời đâu. Mười chín tuổi đấy, đang là độ tuổi… chơi cho đã.”
Thời nay “trai đẹp” nhan nhản, nào là cún con dễ thương, nào là sói con ngầu lòi, gặp ai người đó cũng chẳng sao.
Phụ nữ ấy mà, bản năng là thế, chẳng kiểm soát .
Họa Vân Hằng cắn răng, gọi thư ký vào:
“Từ hôm nay, mỗi tuần đặt lịch chăm sóc da cho tôi. Thẻ phòng gym cũng gia hạn thêm… năm mươi năm!”
Tôi không nhịn khẽ cong khóe môi.
Một người theo đuổi có ngoại hình.
Một người phụ nữ có sự nghiệp.
Ví tiền lúc nào cũng đầy, tài nguyên người khác tự dâng đến tận cửa.
Và quan trọng nhất — trẻ lại mười tuổi.
Chính là cái cảm giác nữ chính — thật sự sảng khoái!
– Hết –
Bạn thấy sao?