Tôi Cứ Muốn Làm [...] – Chương 3

Chương 3

Đúng lúc đó, ngoài cửa lớp bỗng vang lên tiếng xôn xao.

Hai cảnh sát bước vào lớp học.

09

Trước bao ánh mắt dõi theo, viên cảnh sát đưa một tấm biểu dương bằng gấm trao tận tay tôi.

“Chúng tôi thay mặt học Thẩm Châu Ngọc gửi tặng , cảm ơn Giang Minh Nguyệt đã hành dũng cảm, cứu người trong nguy cấp.”

Vừa dứt lời, những khuôn mặt vẫn còn xì xào khi nãy lập tức trở nên lúng túng đến đỏ mặt.

Tôi nhận lấy biểu dương, khẽ cúi đầu cảm ơn.

Phóng viên như bùng nổ, ùn ùn kéo tới.

Không ngờ họ không chỉ chụp cảnh thủ khoa toàn tỉnh lộ diện, mà còn bắt trọn khoảnh khắc cảnh sát tặng cờ khen cho chính thủ khoa ấy.

Lần này, chắc chắn sẽ là tiêu đề hàng đầu!

Lúc này, điện thoại tôi bất ngờ hiện ra những tin nhắn liên tiếp từ Thẩm Châu Ngọc.

【Lần này cậu cứu tôi, mọi ân oán trước kia tôi xem như xóa bỏ. Nhưng người thuộc về tôi, tôi sẽ không bao giờ nhường thêm một lần nào nữa.】

【Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trước mặt tôi.】

Bình luận bắt đầu vỗ tay rào rào:

【Không hổ là đại tiểu thư nuôi dạy theo tiêu chuẩn danh môn từ bé! Dù bị Giang Minh Nguyệt cướp mất tất cả ở kiếp trước, Thẩm tiểu thư vẫn không hận thù, còn đứng ra đính chính tin đồn giúp ta!】

【Thật ra Giang Minh Nguyệt đúng là số hưởng, với người bình thường thì tới đây là hết rồi. Một danh hiệu thủ khoa tỉnh là quá đủ để kiêu hãnh rồi, lại còn đại tiểu thư nhờ cảnh sát trao cờ vinh danh nữa chứ!】

【Mấy người ở trên ghen tỵ à? Đúng là nực ! Rõ ràng là Giang Minh Nguyệt đã cứu Thẩm Châu Ngọc, trong huống đó mà ấy không ra tay, tiểu thư e là đã mất mạng rồi! Thế mà vẫn có người bảo Giang Minh Nguyệt không nên hận thù?】

【Tôi thật sự chịu không nổi nữa! Đọc truyện cùng mấy người đầu óc rỗng thật là mệt mỏi! Không chấp nhận người nghèo giỏi giang đúng không? Suất tuyển thẳng là do Thẩm Châu Ngọc từ chối! Dù Giang Minh Nguyệt tiếp cận nam chính có mục đích thì sao chứ? Chính ấy cũng bị tài năng của ấy hấp dẫn mà! Lẽ nào ta phải ôm mãi cái thanh mai cũ kỹ kia sao?!】

Tôi khẽ cong khóe môi.

Cuối cùng, sau ngần ấy thời gian, cũng có vài bình luận hiểu chuyện xuất hiện rồi.

Cố Thanh Thời là người đàn ông ưu tú nhất, giàu có nhất mà tôi từng tiếp .

Tôi thích ấy, quả thật là vì sự nổi bật và không dễ có ấy.

Tôi biết xuất thân và các mối quan hệ của mình không thể với tới những tham vọng trong lòng.

Cho nên tôi tiếp cận ấy — không hoàn toàn thuần khiết.

Nếu một người đàn ông có thể giúp tôi đạt điều mình muốn, thì — tại sao lại không lợi dụng?

Để xứng đáng với thân phận bên cạnh ấy, sau khi vào Tập đoàn Cố thị, tôi đã điên cuồng nỗ lực, chinh phục từng dự án lớn, bịt miệng hết thảy những kẻ dị nghị.

Tôi chìm sâu trong dòng suy nghĩ của mình, không hề nhận ra ánh mắt của Cố Thanh Thời ở bên cạnh càng lúc càng lạ.

10

Ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã tận dụng ký ức từ kiếp trước để đầu tư chứng khoán, kiếm khoản vốn đầu tiên.

Sau đó, tôi còn thành lập một công ty trong lĩnh vực dự đoán sẽ phát triển mạnh nhất trong năm năm tới, chiêu mộ một nhóm cổ đông sáng lập trẻ tuổi có năng lực. Họ đều là những người mà kiếp trước tôi từng hợp tác — có tài không có vốn.

Ngay đầu năm học đại học, huấn luyện quân sự bị hủy, tôi có nhiều thời gian hơn để tập trung đề án và hồ sơ đấu thầu cho một dự án của Tập đoàn Cố thị.

Chính dự án đó đã giúp Cố thị tiến thêm một bước, vững vàng ngồi vững vị trí tập đoàn số một tại Bắc Kinh.

Hôm đó, khi đang ở trường chỉnh sửa tài liệu dự án, tôi bất ngờ nghe tin Cố Thanh Thời và Thẩm Châu Ngọc đang quen nhau.

Thẩm Châu Ngọc khoa trương đến mức khiến ai nấy đều phải trầm trồ — trang cá nhân mỗi ngày ít nhất cũng đăng một bài, cả hai thường xuyên xuất hiện như hình với bóng.

Lần đầu tiên tôi bắt gặp họ trong khuôn viên đại học, hình như đang cãi nhau.

Cố Thanh Thời nhíu mày đầy mệt mỏi, đưa tay day trán.

“Tiểu Ngọc, dạo này công ty đang bận một dự án lớn, xong việc rồi sẽ dành thời gian cho em, không?”

Thẩm Châu Ngọc bất ngờ thay đổi thái độ, điều mà với là một điều đáng mừng.

Dù gì thì ta cũng là người mà từ bé đã hứa sẽ bảo vệ cả đời.

Nhưng sự thay đổi đó lại hơi thái quá, khiến dù có chút khó chịu, cũng vì bản tính lịch thiệp mà chẳng thể từ chối.

Ai ngờ Thẩm Châu Ngọc lập tức sầm mặt.

“Ý là gì? Cũng giống như Ngụy Nhiên à? Có rồi thì không biết trân trọng nữa?”

“Anh từng sẽ chăm sóc em cả đời! Giờ lại nuốt lời sao? Anh không thấy có lỗi với ba mẹ em à?”

【Ơ… sao tự dưng thấy mệt ghê á… Sống lại rồi mà vẫn chơi cái bài này.】

【Cố Thanh Thời vẫn tính là kiên nhẫn rồi đó. Thẩm Châu Ngọc kiểm soát đến mức mỗi ngày 24 tiếng chỉ trừ lúc ngủ là không hỏi lịch trình của , nếu tôi mà thế thì chắc tôi ngộp thở chết mất.】

【So ra thì Giang Minh Nguyệt khác hẳn, không bao giờ lục điện thoại, tôn trọng đối phương, mà nam chính lại nghi ngờ ấy không mình.】

Thẩm Châu Ngọc ngẩng lên thấy tôi, sắc mặt càng tệ hơn.

Cô ta đỏ mắt, hét lên với tôi.

“Không phải tôi đã rồi sao? Đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!”

Tôi nhướn mày.

“Thần kinh thì đi khám đi. Đoạn hành lang này là nhà mở à?”

Cô ta nghiến răng, lại thấy ánh mắt Cố Thanh Thời — vốn còn đang — giờ lại lặng lẽ dừng trên người tôi, đầy thất thần.

Thẩm Châu Ngọc gào lên:

“Cố Thanh Thời, bị ta mê hoặc rồi phải không?! Tại sao sống lại một lần nữa, vẫn cứ ta?!”

Tôi khẽ bật lưỡi trong lòng.

Tôi thật sự không thể hiểu nổi — rõ ràng Thẩm Châu Ngọc có tất cả: của cha mẹ, điều kiện vật chất dồi dào, đầu óc cũng không tệ…

Nhưng lại chẳng bao giờ tỉnh táo nổi.

Với Cố Thanh Thời của tuổi mười tám, chỉ cần ta đứng yên ở đó, không gì, cũng sẽ tự tìm đến.

Mà dù không có Cố Thanh Thời thì đã sao?

Những gì ta có , vốn đã là thứ mà phần lớn người khác cả đời không với tới.

Cố Thanh Thời bóng Thẩm Châu Ngọc chạy đi, có chút áy náy.

“Xin lỗi, dạo này tôi tâm trạng không tốt. Tôi thay ấy gửi lời xin lỗi đến cậu.”

Bạn

Tôi hơi ngây người.

Ở kiếp trước, mối đầu của Cố Thanh Thời là tôi.

Nhưng người dạy biết — từ đầu đến cuối — vẫn là Thẩm Châu Ngọc.

Tôi biết, dù đã kết hôn, Cố Thanh Thời vẫn luôn tôi… đồng thời cũng chẳng bao giờ buông Thẩm Châu Ngọc.

Anh tôi một cách công khai, lại nâng niu ta bằng sự cẩn trọng ngầm kín.

Cũng tốt thôi.

Sống lại một đời, cuối cùng chúng tôi cũng đi những con đường khác nhau.

Tôi… cũng không cần nữa rồi.

11

Hai tháng sau, dự án của Tập đoàn Cố thị chính thức bước vào giai đoạn đấu thầu.

Dựa vào sáu năm kinh nghiệm việc ở Cố thị ở kiếp trước, cộng thêm sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho dự án lần này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, phương án mà tôi đang nắm trong tay chính là phương án tối ưu nhất.

Vấn đề duy nhất — chính là thời gian thành lập công ty quá ngắn. Rất nhiều khâu phải ngoài, dẫn đến chi phí không hề thấp.

Liệu Cố thị có chọn phương án này vì chất lượng đề án hay không… đó mới là điều khiến tôi lo nhất.

Tôi siết chặt bản báo cáo trong tay.

Thế giây tiếp theo, phần thuyết trình của Tập đoàn Thẩm thị khiến tim tôi lạnh toát.

Nó giống hệt như bản phương án mà tôi cùng đội nhóm đã mất bốn tháng ròng rã xây dựng.

Y hệt từng chi tiết.

Quản lý đi cùng tôi không kiềm chế nữa, đập mạnh bàn đứng bật dậy.

Anh ta bật , giọng đầy tức giận:

“Xin hỏi quý công ty đảm bảo thế nào rằng phương án đó thật sự là do bên các vị ra?”

Tôi bản trình chiếu còn chẳng buồn đổi dấu chấm câu, bật lạnh.

Là Thẩm Châu Ngọc?

Nhưng kiếp trước, ta học ở một trường đại học hạng ba, vừa không tâm vào học hành, lại càng không bước chân vào Thẩm thị, chưa từng có liên hệ gì với Tập đoàn Cố thị.

Huống hồ gì, bản phương án này tôi đã chỉnh sửa đến hơn năm mươi lần, từng chữ đều đổ mồ hôi.

Chỉ có thể là người trong công ty tôi lộ nội dung.

Bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.

Mất một dự án thì không sao, nếu bị gắn mác “đạo nhái” trong ngành, công ty còn biết tồn tại thế nào?

Vì liên quan đến nghi vấn trùng lặp nội dung, buổi đấu thầu lập tức bị hoãn lại.

Tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Cố thị, cửa kính chiếc xe sang trước mặt liền hạ xuống.

Thẩm Châu Ngọc.

Tôi đứng thẳng, ta không chớp mắt.

“Là ?”

Cô ta cong môi, nở nụ đầy đắc ý.

“Chỉ có thể trách thư ký của không chịu nổi cám dỗ.”

“Giang Minh Nguyệt, trên đời này có thể đến bất cứ đâu, tại sao nhất định phải dính đến Cố thị?”

Trên mặt ta thoáng qua một tia áy náy, vụt tắt rất nhanh.

“Đừng trách tôi… Tôi chỉ không muốn đi lại vết xe đổ của quá khứ.”

“Cô đã từng cướp đi mọi thứ của tôi, thì bây giờ cũng nên trả lại rồi chứ?”

Dòng bình luận ban đầu sốc nặng, sau đó bắt đầu phân hóa:

【Cô ấy chỉ là quá sợ hãi thôi, cũng đâu phải phạm tội gì.】

【Tự nhiên thấy thương ấy ghê. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, muốn gì có nấy, giờ lại trở nên bất an đến … Tất cả là do Giang Minh Nguyệt! Nếu không có ta, kiếp trước Thẩm đại tiểu thư đã hạnh phúc cả đời rồi.】

【Ủa? Đầu óc các người bị gì ? Ăn cắp thành quả lao của người khác mà còn ngụy biện ? Không có Giang Minh Nguyệt thì cũng sẽ có “Lưu Minh Nguyệt”, “Tạ Minh Nguyệt”! Cô ấy nỗ lực có sai sao? Toàn ấy là kẻ cắp, tôi thấy kẻ cắp chính là người kia ấy!】

【Lần này tôi đứng về phía Giang Minh Nguyệt. Cố Thanh Thời giờ chẳng phải đang ở bên Thẩm Châu Ngọc rồi sao? Vậy mà vẫn đến mức này. Bốn tháng qua tôi tận mắt thấy Giang Minh Nguyệt thức khuya việc mỗi ngày đến một, hai giờ sáng.】

Đúng lúc tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, thì Cố Thanh Thời đột ngột xuất hiện — chỉ để gặp riêng tôi.

12

Chỉ cần một ánh , tôi đã biết — không còn như trước nữa.

Cố Thanh Thời… cũng đã trọng sinh.

Ánh mắt là ánh mắt của mười năm sau.

Kiên định, bình tĩnh… và cũng đầy dịu dàng.

Giọng khàn đặc:

“Nguyệt Nguyệt, vì sao em không đến tìm ?

“Em cũng đã trở về mười năm trước đúng không? Phương án đó, biết là của em ra. Chỉ có em mới đủ khả năng.”

Ánh mắt đầy , có lẽ bởi ký ức thân mật giữa chúng tôi ở kiếp trước vẫn còn in sâu trong tim , như chỉ vừa xảy ra cách đây một giây.

Nếu tôi — người đã sống lại — không còn chút cảm nào với , thì là dối.

Nhưng… cảm ấy không đủ lớn để tôi phải đánh mất tự tôn, lết xác đến trước mặt Cố Thanh Thời của tuổi mười tám, chỉ để cầu xin tôi như khi hai mươi tám tuổi.

Giữa tôi và Thẩm Châu Ngọc, ta mãi mãi là ngoại lệ.

Kiếp trước tôi đâu phải chưa từng phàn nàn.

Nhưng chỉ cần một câu: “Dù sao ấy cũng là em hàng xóm của , từng hứa với ba mẹ ấy là sẽ chăm sóc cả đời” — đã chặn đứng mọi lời tôi muốn .

Đàn ông mà.

Họ có thể vừa , vừa nhớ thương một người khác.

Anh vì Thẩm Châu Ngọc mà bỏ lỡ kỷ niệm ngày cưới, sau đó lại mua trang sức cao cấp bù đắp cho tôi.

Anh vì Thẩm Châu Ngọc mà để mặc tôi đang sốt cao nằm lại trong bệnh viện, rồi sau đó lại đích thân nấu cháo đem đến.

Tôi biết rất rõ, không phản bội tôi.

Anh luôn giữ lễ độ với Thẩm Châu Ngọc, giữ khoảng cách vừa đủ, không bao giờ để ta chạm vào mình quá mức.

Nhưng rốt cuộc… ta vẫn là ngoại lệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...