Tôi Cứ Muốn Làm [...] – Chương 2

Chương 2

Cố Thanh Thời là thủ khoa của cả trường, vì Thẩm Châu Ngọc, đã từ chối tham gia kỳ thi năm nay.

Cơ thể Thẩm Châu Ngọc bỗng chốc căng cứng, lập tức giật phắt quyển sổ từ tay .

“A Thời, hỏi ta gì? Điểm của ta còn thấp hơn em, thì nghĩ ra cách gì hay ho chứ! Huống chi đề này đến còn chưa giải , sao ta có thể !”

Cô ta gần như sắp bật khóc.

Trọng sinh quay về, ta sợ nhất là đi lại con đường cũ, một lần nữa đẩy người đàn ông mình nhất sang cho người khác.

“A Thời, còn không quan tâm em có bị dọa sợ không… Anh không cần em nữa sao?”

Bình luận hiện ra, tràn ngập sự nhẹ nhõm:

【Yên tâm đi đại tiểu thư! Cố Thanh Thời cho ai chứ tuyệt đối không bao giờ bỏ .】

【Kiếp trước dù cưới Giang Minh Nguyệt rồi, chỉ cần nghe tin Thẩm Châu Ngọc gặp chuyện, nam chính lập tức vứt bỏ nữ chính mà chạy đi tìm ta đấy thôi! Đại tiểu thư đúng là người trong tim nam chính!】

【Tôi lại cảm thấy bảy năm sau, nam chính thực sự có Giang Minh Nguyệt. Dù sao hai người cũng đồng hành từ thời đại học đến khi việc tại Tập đoàn Cố thị, cảm theo năm tháng cũng là điều dễ hiểu. Mà Giang Minh Nguyệt cũng đâu tệ, chỉ là nữ phụ chọn sai người mà thôi.】

【Người trên kia bị kịch bản tẩy não rồi đúng không? Tình tiết sau rõ ràng là do cốt truyện điều khiển thôi. Nữ chính chỉ là đứa con nhà quê, sao có thể sánh với đại tiểu thư? Hơn nữa ai mà biết nữ chính tiếp cận nam chính có trong sáng hay không?】

Những lời như “không xứng với Cố Thanh Thời” — tôi nghe không ít lần.

Từ đại học, chúng tôi đã cùng hợp tác nghiên cứu nhiều đề tài khoa học, đến cả thầy hướng dẫn cũng hai đứa năng lực tương đương, trai tài sắc, rất đẹp đôi.

Nhưng chẳng ai từng rằng chúng tôi “xứng đáng” ở bên nhau, “phù hợp” để kết hôn.

Bởi vì chỉ một chiếc khuy măng-sét mà Cố Thanh Thời tiện tay cài vào cũng đã có giá trị xa xỉ, còn tôi — vẫn mang đôi giày vải đã giặt đến bạc màu.

Khoảng cách đẳng cấp ấy, có khi là điều mà cả đời một người bình thường cố gắng cũng không thể vượt qua.

06

Suốt một tháng sau đó, Thẩm Châu Ngọc ngày nào cũng chạy sang lớp bên tìm Cố Thanh Thời.

Nhưng ở đâu có tôi, ta nhất định sẽ kéo đi, không để chúng tôi có cơ hội chạm mặt.

Biểu hiện bất thường của Cố Thanh Thời hôm đó, cuối cùng vẫn khiến ta cảm thấy bất an.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ thi đại học đến đúng hẹn.

Ai nấy đều vội vã bước đi, cúi đầu ôm chặt tài liệu ôn thi, tranh thủ nhồi nhét từng chút một. Chỉ có tôi là điềm nhiên, cầm túi đựng đề thi, thong thả bước vào trường thi.

Dòng bình luận thi nhau nhạo tôi:

【Cô này chắc là buông xuôi rồi nhỉ? Người ta còn đang tranh thủ học bài, còn thì như đang đi vào lớp học bình thường .】

【Biết cố cũng vô ích rồi chứ gì, dù sao thì suất tuyển thẳng cũng mất, tôi thấy cả tháng nay ta gần như không học hành gì. E là đến trường 211 còn không đậu nổi, mà dẫu sao cũng chẳng so với Thẩm đại tiểu thư.】

Tôi ngơ, không thèm để tâm.

Đột nhiên, dòng bình luận trở nên hỗn loạn, từng hàng chữ cuốn nhanh như bão, tràn ngập hoảng loạn:

【Thẩm Châu Ngọc bị Ngụy Nhiên kéo đi rồi? Gì trời, ấy vốn không cần thi đại học mà, sao lại xuất hiện ở trường!】

【Ngụy Nhiên thật đê tiện, dám chụp lén ảnh riêng tư của Thẩm Châu Ngọc để uy hiếp ấy! Đồ khốn! Giờ phải sao đây? Thầy và bảo vệ đều đang bận duy trì trật tự ở khu thi, chẳng ai để ý đến nhà kho thiết bị cũ đâu!】

【Ngụy Nhiên điên rồi à?! Thời gian gần đây Thẩm đại tiểu thư hành xử quá bất thường, chắc hắn nghi ngờ điều gì rồi! Hắn định gì chứ? Lẽ nào định liều mạng giở trò với ấy sao?!】

Tôi chợt thấy tim trĩu xuống, khựng lại giữa đường.

Giây tiếp theo, tôi quay đầu chạy thẳng về phía nhà kho thiết bị.

Sau 15 phút kể từ khi mở đề, thí sinh không phép vào phòng thi.

Nhưng trước mắt tôi bây giờ, là tiếng cầu cứu tuyệt vọng của một .

Giữa chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, nếu Ngụy Nhiên thật sự muốn cưỡng ép Thẩm Châu Ngọc… ta sẽ không thoát .

Tôi tăng tốc, chạy nhanh hơn.

【Giang Minh Nguyệt định ? Sắp phải vào phòng thi rồi mà!】

【Hướng kia là phía nhà kho thiết bị mà! Cô ấy biết chuyện của Thẩm Châu Ngọc à? Đừng ta là đồng phạm đứng sau tất cả nhé?】

【Chuẩn luôn! Mất suất tuyển thẳng rồi, thù hận trong lòng quá lớn, ai biết chừng ta thông đồng với Ngụy Nhiên cũng nên!】

Tôi không màng đến những lời xì xào, chỉ biết chạy như bay, may mắn bắt gặp một bảo vệ đang tuần tra.

Tôi dẫn bảo vệ tới nơi, đúng lúc thấy Ngụy Nhiên đang túm tóc Thẩm Châu Ngọc, vừa đánh ta túi bụi vừa suýt nữa xé rách cả áo ấy.

Thẩm Châu Ngọc thì điên cuồng kêu cứu.

Bảo vệ gầm lên:

“Này! Cậu đang cái trò gì hả?!”

07

Dẫn bảo vệ đến nơi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ nhà kho thiết bị bỏ hoang đến phòng thi phải mất hơn mười phút đi bộ, tôi rốt cuộc cũng kịp tới nhận đề trước thời điểm giới hạn mười lăm phút.

Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những dòng bình luận đang sốc nặng, chỉ dốc toàn lực bài.

Suốt ba ngày thi liên tiếp, tôi càng lúc càng bình tĩnh và tự tin.

Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thi, mấy cảnh sát đã đứng chắn trước mặt tôi.

“Bạn học Giang Minh Nguyệt, phiền em theo chúng tôi một chuyến.”

Ánh mắt tôi trầm xuống.

Bạn bè xung quanh lập tức xúm lại, rì rầm bàn tán về cái gọi là “tội danh” của tôi.

“Nghe gì chưa? Ngày thi đầu tiên, hình như Thẩm Châu Ngọc bị Ngụy Nhiên cưỡng hiếp, Giang Minh Nguyệt cũng là chủ mưu.”

“Liên quan gì tới Giang Minh Nguyệt chứ? Chẳng lẽ vì suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa?”

“Giang Minh Nguyệt độc ác quá! Thẩm Châu Ngọc gặp chuyện thì suất đó chẳng phải sẽ thuộc về ta sao? Gái nhà quê đúng là bụng dạ xấu xa.”

Tôi là học sinh chuyển đến năm lớp 12 nhờ suất học bổng mười vạn của trường, nhằm bồi dưỡng thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại.

Mười vạn ấy, cha tôi lấy hết để trả nợ cờ bạc.

Cứ mỗi tháng, ông lại bắt tàu lên thành phố, rút hơn nửa khoản trợ cấp học sinh nghèo của tôi đem về.

Toàn trường đều biết — tôi là con nhà quê, có người cha thô lỗ bệ rạc. Không ai muốn lại gần tôi cả.

Dòng bình luận như chực chờ xem tôi bẽ mặt:

【Không lẽ vừa tốt nghiệp đã vào tù?】

【Lúc bài trông còn chăm chỉ lắm, chắc cũng đủ điểm vào 985, tiếc thật, ai bảo tự tự chịu.】

【Đừng vội kết luận, tôi thấy Giang Minh Nguyệt không giống loại người đó, biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi…】

Vài dòng bênh vực lẻ tẻ nhanh chóng bị nhận xét ác độc dìm chìm.

Tôi cụp mắt, bắt đầu suy tính cách để tự minh oan.

Việc tôi có thể thấy bình luận — vốn đã là điều khó tin.

Nhưng điều tôi không ngờ là, cảnh sát đưa tôi đi… lại không phải để đối chất…

08

Ngày công bố điểm cuối cùng cũng đến.

Nhà trường mời top 30 toàn khối quay lại trường để tra điểm, một loạt phóng viên đã chờ sẵn trước cửa lớp, livestream toàn quốc. Các trường đại học hàng đầu đều đang hồi hộp chờ xem ai sẽ là thủ khoa của tỉnh năm nay.

Cố Thanh Thời – người luôn giữ vững vị trí hạng nhất khối 12 – dĩ nhiên trở thành tâm điểm.

“Lần thi thử vừa rồi Cố Thanh Thời lại đứng nhất, giành thủ khoa tỉnh cũng chẳng có gì bất ngờ nhỉ?”

“Học bá Cố và Thẩm Châu Ngọc đúng là xứng đôi vừa lứa, trai tài sắc, gia thế môn đăng hộ đối, còn là cặp đôi vàng của Thanh Hoa nữa chứ!”

Tôi lặng lẽ đứng ở một góc lớp học.

Hiệu trưởng đột nhiên lên tiếng:

“À đúng rồi, Giang Minh Nguyệt cũng nằm trong top 5 toàn khối của trường ta. Em có dự đoán điểm chưa?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Chắc sẽ trên 700 điểm.”

Ánh mắt hiệu trưởng đầy ẩn ý, rõ ràng là không tin.

Kỷ lục điểm cao nhất của tôi trong năm lớp 12 là 685 điểm.

Dòng bình luận thì ầm lên:

【HAHAHA chị này quốc tế à? Tự thấy mình hài hước lắm chắc?】

【Đừng tôi rớt răng, đến Thẩm đại tiểu thư còn chẳng dám mình đạt hơn 700 điểm! Cô ta lấy gì mà đòi mơ mộng?!】

Hiệu trưởng bắt đầu tra điểm từ vị trí thứ 30 trở lên, bầu không khí trong lớp lập tức căng thẳng đến cực độ.

Các phóng viên cũng thi nhau bấm máy, tiếng camera vang lên lạch cạch không ngớt.

Cuối cùng cũng đến lượt top 5.

Hiệu trưởng còn chưa kịp nhập số báo danh của tôi, thì bất ngờ có một cuộc gọi từ phòng tuyển sinh khiến ông ấy bối rối không nên lời.

Vào giờ này mà gọi tới, chỉ có thể là các trường đại học đang tranh nhau giành sinh viên.

Cả khuôn mặt hiệu trưởng đỏ ửng vì phấn khích.

“Trời ơi, nếu trường ta có thủ khoa tỉnh, tôi sẽ bao trọn cả lớp đi ăn đại tiệc! Còn phát thêm học bổng! Ai nghe cũng có phần, ai thấy cũng có phần!”

Cả lớp lập tức náo như bùng nổ.

Điện thoại bật loa ngoài.

“Thầy Trương ạ! Trước tiên xin chúc mừng trường thầy có một thủ khoa tỉnh! Từ nay ngưỡng cửa trường các thầy chắc bị giẫm nát luôn mất!”

“Thứ hai, cho hỏi Giang Minh Nguyệt có đó không? Mau bảo em ấy nghe máy đi, chậm chút nữa là em ấy bị trường khác giành mất, lúc đó hiệu trưởng nhà em lột da tôi mất!”

Thầy Trương vừa kích vừa hoảng hốt:

“Cái gì cơ?! Là Giang Minh Nguyệt?! Em ấy bao nhiêu điểm?!”

“Thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh, 728 điểm! Phá kỷ lục điểm cao mọi năm! Hơn hẳn học Cố – người đứng thứ hai toàn tỉnh – đến tận 15 điểm! Thầy Trương, thầy thật là đỉnh!”

Điện thoại vừa ngắt, cả lớp lập tức im phăng phắc, không một tiếng , ai nấy nhau sững sờ không dám tin.

Thầy hiệu trưởng hệt như đứa trẻ, vừa nhảy cẫng vừa tay bắt mặt mừng, ánh mắt rực sáng đến mức sắp thiêu cháy người tôi.

Ông ngửa mặt to, kéo lấy tay tôi và Cố Thanh Thời, liên tục hô to ba lần “Tốt! Tốt lắm!”

Dòng bình luận nổ tung.

【Gì trời? Giả mạo à? Giang Minh Nguyệt sao có thể thi cao ?!】

【Đừng xằng, hôm thi tôi tận mắt thấy ấy ngồi nghiêm túc bài, thừa nhận nữ chính giỏi như khó đến thế sao?】

【Có giỏi giang gì thì cũng phải đi tù thôi! Cô ta khiến Thẩm đại tiểu thư suýt bị cưỡng hiếp, bây giờ thi giỏi cũng vô dụng!】

【Trên kia bị mất trí à? Ai là Giang Minh Nguyệt chứ?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...