Tôi Cứ Muốn Làm [...] – Chương 1

Chương 1

01

Trong lúc còn mơ màng, tôi mở mắt ra liền thấy ánh mắt mừng rỡ như điên của cùng bàn – Thẩm Châu Ngọc.

Cô ta lập tức chạy vọt ra khỏi cửa sau lớp học, chạy sang lớp bên cạnh gọi to tên Cố Thanh Thời – người kiếp trước là chồng tôi.

Cô ta nhào vào người thiếu niên ấy, gào khóc như mưa:

“A Thời, lần này em nhất định sẽ không ngu ngốc nữa!”

Cố Thanh Thời sững người vài giây, sau đó lộ vẻ vui mừng, luống cuống an ủi ta.

Dòng bình luận lại hiện ra trước mắt:

【Thế mới phải chứ! Tiểu thư giới nhà giàu Bắc Kinh đương nhiên phải xứng với công tử hào môn, Giang Minh Nguyệt – con nhà nông – dựa vào cái gì mà có kịch bản nữ chính phản công?!】

【Giang Minh Nguyệt là đồ ăn trộm, chuyên nhặt của rơi! Kiểu nữ chính như thế chúng tôi không chấp nhận!】

【May mà tiểu thư đã tỉnh ngộ, lần này nhất định phải đá Giang Minh Nguyệt về lại nông thôn!】

Tôi lặng lẽ chằm chằm vào quyển bài tập toán trên bàn, những công thức giải đề phức tạp xác nhận một điều — tôi thực sự đã quay lại năm lớp 12.

Còn đúng một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, đôi mắt Thẩm Châu Ngọc vẫn còn đỏ hoe lại sáng rực đến kinh người.

Cô ta cong môi đầy tự tin, vẻ mặt tràn trề khí thế phải đoạt lại tất cả:

“Giang Minh Nguyệt, tôi nhất định sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, chờ mà xem!”

Tôi mỉm , không đáp.

Tôi cũng rất mong chờ.

Lần sống lại này, tôi sẽ bước ra con đường của chính mình như thế nào đây?

02

Chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với vẻ mặt rạng rỡ.

Trên mặt Thẩm Châu Ngọc lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ điên cuồng.

Dòng bình luận lướt qua nhanh như gió:

【Tới rồi! Thư thông báo tuyển thẳng của đại tiểu thư tới rồi!】

【Đây chính là bước ngoặt đầu tiên trong việc thay đổi vận mệnh của Giang Minh Nguyệt! Nếu không phải lấy đi suất tuyển thẳng vốn thuộc về đại tiểu thư, thì sao ta có thể đỗ vào Thanh Hoa chứ?】

【Loại người không bỏ ra nỗ lực gì mà lại trộm lấy thành quả của người khác, chẳng khác nào chuột chui cống! Cuối cùng còn cướp luôn vị hôn phu của đại tiểu thư, leo lên bà hào môn ai nấy hâm mộ, đúng là không biết xấu hổ!】

Ngay giây tiếp theo, chủ nhiệm lên tiếng:

“Bạn Thẩm Châu Ngọc, chúc mừng em, em đã chính thức nhận suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa!”

Giữa những tràng vỗ tay rôm rả, ta hơi tiếc nuối tôi.

“Dù em và Thẩm đều đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi, chỉ có một suất tuyển thẳng.”

Kiếp trước.

Thành tích thi học sinh giỏi của Thẩm Châu Ngọc chỉ hơn tôi 0,5 điểm, sau khi xếp hạng, tôi bị loại.

Thế , điều bất ngờ là — ta từ chối nhận.

“Thưa , tuyển thẳng đối với em chỉ là thủ đoạn thấp kém, hãy dành cơ hội đó cho người thật sự cần.”

Chỉ vì một câu đó, cả lớp lập tức ta bằng ánh mắt khác hẳn.

Cô chủ nhiệm còn vui với ta:

“Vậy tôi sẽ chờ Thẩm giành thủ khoa toàn tỉnh trong kỳ thi đại học, mang lại vinh dự cho trường nhé!”

Nhưng thực tế thì sao?

Cô ta đã sớm bị tên trai đầu gấu tẩy não, thề sống chết phải thi vào cùng một trường với hắn, để đương một cách mãnh liệt.

Cô ta chán ghét cuộc sống trốn chui trốn nhủi hiện tại, đến nắm tay cũng phải len lén giấu diếm.

Giữa vô vàn lời khen ngợi, Thẩm Châu Ngọc như nâng lên tận mây xanh.

Còn tôi – người nhận suất tuyển thẳng này – lại trở thành trò cho thiên hạ.

“Nói trắng ra là đồ ăn mày.”

“Loại chỉ biết nhặt đồ người ta bỏ.”

“Không biết xấu hổ.”

Tôi chẳng mảy may bận tâm.

Là người chỉ quanh quẩn ở sát mức điểm sàn Thanh Hoa – Bắc Đại, tôi vô cùng trân trọng cơ hội này.

Thẩm Châu Ngọc có bản lĩnh để mạo hiểm với kỳ thi, còn tôi – một bước ra từ vùng nông thôn – thì không.

Một tương lai ổn định quan trọng hơn nhiều so với vài câu chỉ trích sáo rỗng.

Thế khi sống lại một lần nữa…

Giọng kiên định của Thẩm Châu Ngọc lại vang lên:

“Tôi chấp nhận suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa!”

03

Trong tiếng xì xào ghen tị đầy tiếc nuối, ta quay đầu hỏi tôi.

“Giang Minh Nguyệt, cậu nhất định là thất vọng lắm đúng không?”

【Chứ còn gì nữa? Giang Minh Nguyệt chắc tức đến vỡ cả răng rồi ấy chứ!】

【Suất tuyển thẳng này thật sự sướng quá đi! Nghĩ đến cảnh đại tiểu thư đá tên đầu gấu đó, thi vào cùng trường với nam chính là thấy sướng rồi!】

Thẩm Châu Ngọc hít sâu một hơi, cơ thể khẽ run lên, như thể cuối cùng cũng thực sự cảm nhận sự thật rằng mình đã trọng sinh.

“Xin lỗi nhé, suất tuyển thẳng này là của tôi.”

Tôi chỉ mỉm nhạt.

“Chúc mừng cậu.”

Mười năm.

Ở kiếp trước, từ mười tám đến hai mươi tám tuổi, tôi học liên thông đại học – thạc sĩ – tiến sĩ, trong thời gian đó còn dốc toàn lực việc tại Tập đoàn Cố thị.

Còn Thẩm Châu Ngọc thì suốt ngày chơi trò mèo vờn chuột với tên đầu gấu, giận dỗi thai, bỏ nhà ra đi.

Tôi hơn ta không chỉ mười năm học thức, mà còn có năng lực phán đoán chính xác và bản lĩnh không hề nao núng khi đối mặt khó khăn.

Một kỳ thi đại học.

Ở hiện tại, tôi đã đủ tự tin để tin tưởng vào chính mình. Nếu không có biến cố gì, tôi sẽ không thất bại.

Thế Thẩm Châu Ngọc lại tưởng tôi đang cứng miệng, khinh thường tôi :

“Tôi rất mong chờ khoảnh khắc sau hai tháng nữa, khi điểm thi đại học công bố, không biết khi đó nét mặt cậu sẽ thế nào đấy!”

Cô ta đắc ý không thôi, cứ như chắc chắn sẽ thấy trò của tôi .

04

Nhưng ta chỉ vui vẻ chưa hết một tiết học, vì sự xuất hiện của Ngụy Nhiên, sắc mặt ta lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Ngụy Nhiên là một tên đầu gấu, cũng chính là trai hiện tại của Thẩm Châu Ngọc.

Thẩm Châu Ngọc là con duy nhất của nhà họ Thẩm – hào môn nổi tiếng Bắc Kinh, ý đồ của Ngụy Nhiên khi tiếp cận ta thì ai cũng rõ rành rành. Hắn xông vào lớp với vẻ mặt giận dữ, đạp mạnh vào bàn tôi.

“Không phải sẽ thi vào cùng một trường với tôi à? Giờ là sao hả?!”

Thẩm Châu Ngọc trừng mắt lườm hắn.

“Tại sao tôi phải nghe lời ? Với thành tích của thì chỉ đỗ nổi cái trường rác, lấy tư cách gì mà chuyện này?!”

Âm thanh náo loạn quá lớn, cửa lớp lập tức bị học sinh vây kín.

Nghe thấy tiếng của Thẩm Châu Ngọc, Cố Thanh Thời từ lớp bên lao sang, chắn trước mặt ta.

Giọng trầm lạnh:

“Nếu định loạn thì cút ra ngoài. Đây không phải nơi để phát điên.”

Bị liên tiếp sỉ nhục, Ngụy Nhiên tức đến phát cuồng, chỉ tay vào Thẩm Châu Ngọc, năng mất kiểm soát:

“Cô còn giả vờ cái gì nữa? Cô từng tốt nghiệp cấp ba sẽ ‘hiến thân’ cho tôi, quên rồi chắc?”

Hắn bật ha hả.

“Lần đầu tiên trong đời tôi thấy đại tiểu thư lại chủ bám lấy người ta như thế, không biết xấu hổ à?”

Thẩm Châu Ngọc run lên vì giận, rồi bất ngờ quay phắt sang, chỉ thẳng vào tôi.

“Là cậu đúng không? Không cướp suất tuyển thẳng của tôi nên cố dẫn hắn đến để hăm dọa, bôi nhọ danh tiếng của tôi?!

Giang Minh Nguyệt, cậu thật không biết xấu hổ! Cả cậu và hắn đều có âm mưu, muốn cướp hết mọi thứ của tôi!”

Dòng bình luận sôi sục vì tức giận, lao vào mắng chửi tôi thay ta:

【Bảo sao Ngụy Nhiên biết chuyện nhanh thế, chắc chắn là thông đồng với Giang Minh Nguyệt từ sớm rồi!】

【Kiếp trước đại tiểu thư bị Ngụy Nhiên lừa, vốn là người đơn thuần, từ nhỏ đã gia đình và Cố Thanh Thời cưng chiều trong lòng bàn tay, sao có thể ngờ loại người tính toán, cố tiếp cận như Ngụy Nhiên, lại thêm một kẻ tâm địa khó lường như Giang Minh Nguyệt nữa chứ.】

【Kiếp trước Thẩm Châu Ngọc bị hai người này hãm thảm đến , giờ tỉnh ngộ rồi, bọn họ phen này toang thật rồi!】

Tôi lạnh.

“Có hoang tưởng thì mau đi khám! Một tiết học tôi còn chưa nhích mông khỏi chỗ, mắt mù à? Tự mình rước về mớ rác rồi lại định đổ vấy lên đầu tôi?”

Bạn cùng lớp nhau, đồng loạt gật đầu đồng với tôi, còn Thẩm Châu Ngọc thì đỏ bừng mặt, không thốt ra câu nào.

Ngụy Nhiên bị đuổi ra khỏi lớp, để lại đống bừa bộn – sách vở của tôi rơi đầy đất.

Tôi cúi xuống nhặt, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Cố Thanh Thời cũng đang khom người.

05

Ánh mắt chạm nhau, cứ như mới chỉ là ngày hôm qua.

Giây trước vẫn còn thì thầm gọi tên tôi trên giường, dịu dàng vỗ về sau mỗi lần thân mật.

Ba năm hôn nhân, chúng tôi còn đang lên kế hoạch sinh con.

Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, tôi đã quay về năm mười tám tuổi.

Thiếu niên trước mắt đã không còn là người tôi quen thuộc.

Cố Thanh Thời của tuổi mười tám, không Giang Minh Nguyệt.

Ngay lúc này, lại có chút kinh ngạc tôi.

“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”

Tôi hơi khựng lại.

Ba năm cấp ba, tôi cắm đầu học hành, hoàn toàn không có giao điểm nào với .

Dù học kỳ này tôi ngồi cùng bàn với Thẩm Châu Ngọc, ta bận bịu hẹn hò với Ngụy Nhiên, căn bản không ngó ngàng gì đến Cố Thanh Thời, cũng không cho đến lớp tìm mình.

Vậy mà sao lại đột nhiên hỏi câu này?

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì đã bị Thẩm Châu Ngọc — mặt đầy lo lắng — chen ngang.

Cô ta hấp tấp đẩy tôi sang một bên, chắn trước mặt Cố Thanh Thời.

“A Thời, nghĩ nhiều rồi! Cô ta chỉ là con nhỏ nhà quê, gì có cơ hội tiếp với bọn mình!”

Cố Thanh Thời tôi, ánh mắt thoáng nghi ngờ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

“Xin lỗi nhé, chắc là tôi nhận nhầm người.”

Anh đưa quyển sổ ghi lỗi sai cho tôi, bên trong là đề thi khó nhất trong kỳ thi học sinh giỏi toàn quốc, tôi đã kín đặc lời giải bằng công thức của mình.

Cố Thanh Thời bất ngờ.

“Cậu giải thật à? Có thể cho tôi xem cách không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...