Tôi Công Lược Nhầm [...] – Chương 5

Chương 5

10

Vì dạo này tôi rất ngoan, biểu hiện tốt, nên Tần Bùi dần không còn nghĩ tôi sẽ trốn nữa.

Tôi tự nhận mình ngụy trang rất tốt.

Tôi nằm trên sofa gà gật, hắn dỗ tôi lên giường ngủ, tôi sẽ không chút phòng bị dang tay để hắn ôm bế.

Món nào không thích, tôi sẽ gắp hết vào bát hắn như hồi bé, và hắn đều ăn sạch.

Tôi sẽ nũng, sẽ nhõng nhẽo với hắn.

Nhưng hễ tôi nhắc đến chuyện đỡ d.a.o cho Tần Tử Diễn, sắc mặt hắn lại tối sầm.

Tần Bùi rất sợ tôi chết.

Chuyện này, từ nhỏ tôi đã biết.

Năm mười một tuổi, tôi bất cẩn rơi xuống hồ.

Khi vớt lên, tôi đã ngừng thở, người trắng bệch, không còn chút sự sống.

Mọi người đều tôi không qua khỏi.

Hắn điên cuồng hô hấp nhân tạo cho tôi. Họ kể rằng, sự tuyệt vọng trong mắt hắn như một hố đen không đáy, hốc mắt đỏ ngầu đáng sợ.

Hắn từng , nếu tôi không sống lại, hắn sẽ chìm xuống đáy hồ chôn cùng tôi.

Mọi chuyện liên quan đến tôi, hắn luôn cực đoan như .

Đôi khi tôi nghĩ, giá mà hắn mới là nam chính thì tốt biết mấy!

Như , tôi đã không phải khó xử đến thế này.

Khoảng một tháng sau, hắn hoàn toàn hết phòng bị với tôi.

Hắn trả điện thoại lại cho tôi.

Ngay lúc đó, tôi nhận tin nhắn của Tần Tử Diễn: “Niên Niên, em ở đâu? Có chuyện gì không? Có bị thương không?”

Tôi ngẩng đầu Tần Bùi, : “Em nhớ nhà, em có thể về nhà một chuyến không?”

Tuy Tần Bùi không mấy vui lòng, thấy khát khao trong mắt tôi, cuối cùng vẫn cùng tôi trở về.

Hắn chẳng có chút cảm nào với cái nhà đó.

Từ khi lọt lòng, hắn đã bị người ta ôm nhầm, mang đi.

Đáng lẽ, hắn phải là một đứa trẻ sinh ra trong hy vọng và .

Nhưng tất cả những điều đó lại dành cho người khác.

Lẽ ra, hắn cũng có thể như Tần Tử Diễn, từ lần đầu bập bẹ đến bước đi chập chững đều cha mẹ hết lời khen ngợi.

Còn hắn thì sao?

Hắn bị một tên nghiện cờ b.ạ.c nghèo khổ, lại còn bạo lực, bắt đi.

Không biết bao nhiêu lần, hắn đã suýt mất mạng.

Giữa mùa đông giá rét, tên cờ b.ạ.c thua tiền liền trút giận lên hắn, nhốt hắn ngoài cửa.

Khi đó, hắn mới năm tuổi, không có quần áo ấm, chỉ mặc độc chiếc áo cộc tay mùa hè.

Bọn đòi nợ tìm đến, tên cờ b.ạ.c mất hết nhân tính, không một lời liền đẩy đứa trẻ ra trước mặt chúng, rồi tự mình bỏ chạy.

Bọn chúng không đòi tiền, liền trút giận lên người hắn, dùng dao, dùng gậy đánh đập không thương tiếc.

Trên người Tần Bùi bây giờ vẫn còn những vết sẹo từ ngày đó.

Hắn từng nghĩ, đến Tần gia sẽ có hạnh phúc.

Hắn sẽ gặp cha mẹ thương mình.

Những đã mất, tất cả sẽ trở về bên hắn.

Nhưng bước chân đầu tiên vào nhà, hắn còn chưa kịp ngước mắt cha mẹ ruột, đã phải nghe một lời cảnh cáo lạnh lùng.

Họ rằng trong nhà này, quan trọng nhất là Tần Tử Diễn và Niên Niên.

Lúc đó, tôi trơ mắt ánh sáng trong mắt hắn lụi tắt.

Hệ thống : [Nói ra thì, việc ngươi có thể vô hữu ý mà công lược nhân vật phản diện đúng là chuyện lạ.]

[Theo cốt truyện ban đầu, sau khi hắn đến Tần gia, sẽ coi các người là kẻ thù lớn nhất, nghĩ mọi cách để hành hạ những kẻ thay thế hắn. Cô xem trang 46 kìa, hắn thừa lúc không có ai, lẻn đến khu vực khuất camera đẩy xuống hồ. Còn nữa, hắn cố ý đưa các người đến nơi xa lạ, để các người ở cạnh đám buôn người, rồi tự mình bỏ đi.]

[Nhưng vốn dĩ nhân vật phản diện chỉ là để thúc đẩy cảm của nam nữ chính thôi. Trải qua những khó khăn này, cảm giữa và Tần Tử Diễn sẽ càng thêm gắn bó. Tiếc là tất cả những điều đó đã không xảy ra.]

“Một bước đi sai, vạn sự đều sai.”

Tôi cùng hệ thống xem lại, không ngờ rằng nếu tôi không công lược hắn, cốt truyện ban đầu lại như .

Khi còn nhỏ, vì ham chơi, tôi bất cẩn ngã xuống một cái hồ rất sâu.

Không một ai dám cứu.

Hắn không chút do dự nhảy xuống, liều mạng kéo tôi lên.

Sau đó, hắn mặt hồ với ánh mắt u ám: “Nếu có thể lấp nó đi thì tốt.”

Còn có một lần, tôi bị bọn buôn người nhắm đến, suýt chút nữa bị lôi lên xe.

Chính hắn đã liều mình kéo chiếc xe của bọn buôn người, tạo thời gian cho tôi giải cứu.

Không hiểu sao, tôi lại thấy có chút may mắn.

11

Cuối cùng tôi cũng trở về Tần gia.

Tần Tử Diễn vừa nghe tin tôi về, lập tức lái xe đến ngay.

Cậu ta đau lòng tôi, nắm lấy tay tôi: “Năm năm nay em đi đâu ? Sao không có chút tin tức gì về em? Em có biết không, nhớ em lắm!”

“Em ngốc thật, gầy yếu như mà còn xông lên đỡ d.a.o cho , em có bị thương ở đâu không?”

Tôi : “Em không sao, xem em vẫn khỏe mạnh mà.”

Ngay lúc đó, một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng kéo tôi về.

Ngay trước mặt Tần Tử Diễn, Tần Bùi trắng trợn hôn lên má tôi, đôi mắt hẹp dài liếc hắn: “Tôi và Niên Niên sắp kết hôn rồi, ngại quá, lần này ra ngoài quên mang thiệp mời cho cậu.”

Tần Tử Diễn mở to mắt, kinh ngạc tôi: “Anh ta … là thật sao?”

Tôi gật đầu.

Nhưng ánh mắt hối hận không giấu .

Tôi nghĩ, sao cốt truyện lại thành ra thế này?

Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu.

Đến nỗi khi về phòng, Tần Bùi đã ấn tôi vào tường, giọng điệu lạnh lùng: “Lần này em trở về là vì Tần Tử Diễn sao?”

“Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến mới phải.”

Hệ thống: 【Không , cứ thế này không ổn, tôi phải tạo cơ hội cho thoát khỏi hắn.】

Tôi: “Còn cách nào khác không?”

Hệ thống: 【Thế này đi, lát nữa khi ra ngoài, tìm cách đuổi hắn đi, tôi sẽ tạo một vụ tai nạn xe cộ, khiến hắn tưởng đã chết, rồi chúng ta lại biến mất vài năm.】

Không còn cách nào khác.

Tôi ôm lấy Tần Bùi: “Đi chọn nhẫn cưới với em đi.”

Chỉ một câu đơn giản thôi mà dỗ dành Tần Bùi thành công, hắn đặt tay lên lưng tôi, dịu dàng đáp “Được”, đôi mắt híp lại, không giấu nổi ý .

Nhưng tôi lại lừa hắn rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...