3
Ai mà ngờ , một người ưu tú như lại không phải nam chính.
Tôi ráo riết tìm kiếm bóng dáng nam chính trong hội trường đấu giá.
Theo cốt truyện, tôi phải đỡ nhát d.a.o cho nam chính, để nam chính nảy sinh cảm với tôi.
Cuối cùng, tôi cũng thấy bóng lưng quen thuộc ấy.
Quả không hổ là nam chính, trông ôn nhuận hiền lành, hoàn toàn khác hẳn loại người như phản diện.
Tần Tử Diễn, thiếu gia giả của Tần gia, người mà trước giờ tôi luôn bỏ qua.
Tôi nâng ly rượu, đang định bước tới thì một bóng người đột nhiên chắn trước mặt tôi.
Bóng tối của người đàn ông bao trùm lấy tôi, tôi chậm rãi ngước mắt, chạm phải ánh lạnh lẽo của hắn.
Không phải Tần Bùi thì còn ai?
Hắn muốn gì?
Tôi căng thẳng siết chặt chiếc mặt nạ: “Tần… Tần tiên sinh.”
Tần Bùi chằm chằm tôi: “Em gọi tôi là Tần tiên sinh?”
Tôi cố nén thôi thúc muốn bỏ chạy: “Mọi người đều gọi như .”
Tôi không rõ, trong bóng tối, ánh mắt Tần Bùi thoáng hiện lên một tia cảm , u ám và nguy hiểm.
Đêm xác định quan hệ, hắn đã hôn tôi, ôm chặt lấy eo tôi, hơi thở nóng rực, lặp đi lặp lại hỏi: “Em gọi là gì?”
Tôi kẹp chặt hai chân vào eo hắn, hà hơi vào vành tai mẫn cảm của hắn: “Em gọi là, ông xã.”
“Gọi lại lần nữa.”
“Ông xã~”
Rất nhanh sau đó tôi đã hối hận.
Hắn bế xốc tôi lên, đặt tôi ngồi lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cúi xuống hôn lấy môi tôi.
Và rồi, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hắn giữ chặt tôi, ép tôi vào tư thế không thể phản kháng, tùy ý thể hiện dục vọng của mình.
Như thể đã nhẫn nhịn từ rất lâu rồi.
Còn bây giờ, tôi lại gọi hắn là Tần tiên sinh.
Cách xưng hô này thật khắc chế, xa cách, như một chiếc thước lạnh lẽo, phân định rạch ròi mối quan hệ của chúng tôi.
Hắn lạnh một tiếng, hỏi tên tôi.
Không hiểu sao, tôi không dám lộ thân phận, đành dối: “Tôi họ Tô.”
“Tô tiểu thư.”
Hắn nắm lấy lòng bàn tay tôi “Lần đầu gặp mặt, chúc có một buổi tối vui vẻ.”
Không hiểu vì sao, bốn chữ lần đầu gặp mặt hắn nhấn mạnh một cách kỳ lạ.
Tôi để ý đến hình xăm ở khuỷu tay hắn.
Đợi hắn đi rồi, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Hình xăm đó, hình như là NN.
Những người xung quanh tôi không kìm mà xôn xao bàn tán.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên mà ta bắt tay trong những năm gần đây đấy.”
“Trước đây, Nhan tiểu thư của một gia tộc danh giá ở kinh thành muốn bắt tay với ta, ta phu nhân quản nghiêm, không cho phép ta chạm vào người khác.”
“Cô có để ý đến hình xăm của ta không? Nghe hình xăm đó chính là tên của phu nhân ta…”
Nhưng mà, hình xăm đó, rất giống chữ viết tắt tên tôi.
NN.
Niên Niên.
Tôi đã đối xử với hắn như .
Với cái tính cách thù dai của hắn, sao có thể như ?
Tôi nhắm mắt lại.
Chắc chắn là trùng hợp thôi.
4
Tôi luôn cảm thấy buổi đấu giá này có gì đó không đứng đắn.
Dường như để hâm nóng bầu không khí, món đồ đem ra đấu giá đầu tiên lại là hình kim cương.
Vật phẩm đầu tiên là một chiếc xiềng chân nạm kim cương.
Mỗi viên kim cương đều lấp lánh ánh sáng chói lóa dưới ánh đèn, tô điểm cho thứ kim loại lạnh lẽo.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là chiếc xiềng chân do đích thân đại sư chế tác, không chỉ là một đạo cụ giam cầm, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.”
Tôi đeo mặt nạ, có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, Tần Bùi giơ bảng, mua nó với một mức giá kinh người.
Đúng lúc này, không biết có phải tôi ảo giác hay không, mà ánh mắt hắn lướt qua tôi một cách hờ hững.
Căn hộ mà chúng tôi từng ở chung là do hắn tỉ mỉ lựa chọn.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao hắn lại mua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lớn như , còn có cả bồn tắm đủ cho hai người.
Mọi bí mật hé lộ vào ngày chúng tôi chính thức xác nhận mối quan hệ.
Tôi bị đè lên cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập bên dưới, cảm thấy xấu hổ như thể bị ai đó trộm.
Hắn sợ tôi chán một tư thế duy nhất, nên đã cố ý mua rất nhiều đạo cụ ái, đa dạng đến mức khiến tôi phải kinh ngạc.
Đêm đó, tôi còn chưa kịp thoát khỏi bồn tắm, người đã ướt đẫm mồ hôi lại bị hắn kéo trở lại hết lần này đến lần khác.
Không biết Tần Bùi sẽ có tâm trạng thế nào khi thấy tôi chê hắn yếu sinh lý.
Món đấu giá thứ hai là ghế trói.
Món đấu giá thứ ba là còng tay.
Món nào Tần Bùi cũng mua.
Hắn mua những thứ này để gì?
Ký ức đêm đó từng chút một tràn về trong tâm trí tôi, cứ như thể những thứ này đã từng sử dụng trên người tôi .
Sau khi ba món triển lãm này kết thúc, những món đồ phía sau bỗng trở nên bình thường.
Chỉ có món cuối cùng khiến tôi ngây người.
Đó là bức tranh tôi vẽ hồi còn bé.
Tần Bùi giơ bảng, dùng giá cao mua bức tranh đó.
Những người xung quanh tôi bắt đầu xì xào bàn tán.
“Hình như bức tranh này là do Tần phu nhân vẽ.”
“Nghe Tần phu nhân rời đi là vì Tần tổng phạm lỗi, nên bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn nhớ mãi không quên.”
“Đúng , không biết Tần phu nhân đi đâu rồi, mấy năm nay, Tần tổng tìm ấy phát điên.”
Tôi ngây người.
Tần Bùi đã phạm phải lỗi gì?
Còn nữa.
Tôi thành Tần phu nhân từ khi nào ?!
Tôi rõ ràng đã sỉ nhục hắn như thế cơ mà!
Hệ thống hiểu ngay: 【Tôi hiểu rồi, hắn chắc chắn muốn tạo tin đồn về mối quan hệ với trước, đợi trở về sẽ danh chính ngôn thuận trói bên cạnh để hành hạ! Không hổ là phản diện, thù dai như đỉa, tâm cơ thâm sâu!】
Tôi nghe mà run b.ắ.n cả người, quyết định giữ khoảng cách với Tần Bùi.
Bạn thấy sao?