4
Chửi xong một tràng, tôi rời nhóm và chặn hết liên lạc với họ.
Không , không nghe thì lòng tôi cũng thanh thản hơn. Cả đời này tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với họ nữa.
Về phần bố mẹ tôi, vì sợ họ lo lắng, tôi đã sớm cho họ ra khỏi nhóm, cũng không cho bất kỳ ai thông báo chuyện tôi đang nằm viện.
Vậy nên mãi vài ngày sau, khi bố mẹ tôi đang đi công tác ở nước ngoài, họ mới cờ đọc tin tức về vụ tai nạn cáp treo trên mạng.
Cả hai lập tức hoảng sợ, vội vàng đặt vé máy bay về nước.
Trước khi lên máy bay, họ còn sợ tôi không chăm sóc tốt, sẽ để lại di chứng, nên cuống cuồng sắp xếp cho tôi nhập viện ở một bệnh viện tư.
Nhưng đúng lúc hộ lý đang đẩy xe lăn đưa tôi đi thủ tục chuyển viện, xui xẻo thay, tôi lại đụng mặt Chu Cảnh Hàng.
Những ngày qua, để tránh gặp ta, tôi đã hai vệ sĩ đứng canh ở lối lên tầng bệnh viện. Chỉ cần ta xuất hiện, họ sẽ đánh đuổi ngay.
Không ngờ ta khôn ra, trốn dưới tầng một, chen vào đám đông để chờ tôi.
Vừa thấy tôi, ta lập tức ôm bó hoa bước đến:
"Tranh Tranh, mọi chuyện cũng qua mấy ngày rồi. Em nên bình tĩnh lại, chúng ta chuyện không?"
Vừa , ta vừa tiến đến gần hơn.
Tôi lập tức giơ tay, chỉ thẳng vào ta:
"Đứng lại."
Tôi lạnh lùng tiếp:
"Tôi nghĩ giữa người với người nên giữ khoảng cách cơ bản."
Đặc biệt là với người tôi ghét, tôi chỉ mong cách biệt âm dương luôn cho xong.
Chu Cảnh Hàng bị tôi chỉ thẳng mặt, chân đứng khựng lại, lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
"Tranh Tranh, rốt cuộc em bị sao thế? Cứ ép người quá đáng, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư con nhà gia giáo nào nữa."
Tôi suýt thành tiếng vì tức giận.
"Anh bẩn thỉu như thế lại muốn tôi thanh cao? Sao không để chính phủ nghiên cứu mặt áo chống đạn đi?
"Có bệnh thì đi khám, không? Dù là con trai cưng mẹ chiều, ít nhất bà ấy cũng cho 10 đồng tiền khám bệnh đúng không?"
Mặt Chu Cảnh Hàng sầm xuống.
Không biết câu nào vừa rồi chọc trúng điểm G của ta, chỉ thấy sắc mặt ta đen lại, bó hoa trên tay bị ném xuống đất.
"Đồ Điền Tranh!"
Chu Cảnh Hàng nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.
"Tôi đã cúi đầu xin lỗi quá lâu rồi, em đúng là đằng chân lân đằng đầu! Nhớ kỹ, là em không biết trân trọng, sau này đừng cầu xin tôi quay lại.
"Nói thẳng cho em biết, tôi chưa bao giờ thích em. Nếu không phải bố mẹ tôi ưng em, tôi đã không theo đuổi em.
"Người tôi quan tâm nhất luôn là Hiểu La. Cô ấy hơn em gấp ngàn lần vạn lần.
"Cứ tiếp tục cao đi, tôi muốn xem sau này ai sẽ cưới loại hàng "đã qua sử dụng" như em!"
Chu Cảnh Hàng xong, n.g.ự.c vẫn phập phồng vì tức giận.
Tôi lạnh lùng ta.
Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự nhận ra con người ta.
"Cút."
Tôi siết chặt nắm tay, lạnh lùng .
"Tôi không lần thứ hai. Nếu còn muốn bước ra khỏi đây bằng đôi chân lành lặn, thì đừng sủa thêm câu nào nữa."
Chu Cảnh Hàng hậm hực tôi.
Sau một hồi, ta đạp hai chân lên bó hoa dưới đất rồi bỏ đi.
Bạn thấy sao?