Tôi Còn Sống Nhất [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

4

Chu Cảnh Hàng: 【…】

Thấy ta bị nghẹn lời, Giang Hiểu La liền nhảy vào:

【Chị ơi, đừng giận mà. Chuyện cáp treo lúc đó quá gấp gáp, trai em chỉ là theo thói quen mà che chở cho em, nên mới không cứu chị trước.

【Em xin lỗi chị không? Chỉ cần chị hết giận, muốn em thế nào cũng .】

Chắc lúc này Chu Cảnh Hàng không ở cùng ta, nên ta lập tức nhảy vào an ủi:

【Hiểu La, đây là chuyện giữa và Tranh Tranh, em đừng ngốc nghếch nhận lỗi thay.】

Giang Hiểu La gửi một biểu cảm “đang khóc”.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Bị tôi phát hiện rồi, họ chẳng thèm giả vờ nữa mà diễn thẳng trước mặt tôi luôn sao?

Tôi lập tức gõ bàn phím nhanh đến nỗi nóng cả tay:

【Giang Hiểu La, nghe trà xanh có thể chữa hôi chân. Cô đúng là đa tài đa nghệ. Trước kia tôi mắt mù mới không thấu con người . Sau này đừng để tôi thấy nữa, gặp một lần tôi sẽ mắng một lần.

【Chu Cảnh Hàng, nhiều lúc tôi không giỏi diễn đạt, quen đúng là vận xui của đời tôi. Nhóm này còn đầy bè thân thích, cứ tiếp tục trò lố đi.

【Hai người đúng là một cặp đôi “trời đất tác thành”. Tôi sẽ cho tất cả bè thân thiết của tôi rời nhóm, để hai người lập tức đám cưới luôn. Thậm chí không cần đổi tên nhóm cũng .】

——–

Chửi xong một tràng, tôi rời nhóm và chặn hết liên lạc với họ.

Không , không nghe thì lòng tôi cũng thanh thản hơn. Cả đời này tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với họ nữa.

Về phần bố mẹ tôi, vì sợ họ lo lắng, tôi đã sớm cho họ ra khỏi nhóm, cũng không cho bất kỳ ai thông báo chuyện tôi đang nằm viện.

Vậy nên mãi vài ngày sau, khi bố mẹ tôi đang đi công tác ở nước ngoài, họ mới cờ đọc tin tức về vụ tai nạn cáp treo trên mạng.

Cả hai lập tức hoảng sợ, vội vàng đặt vé máy bay về nước.

Trước khi lên máy bay, họ còn sợ tôi không chăm sóc tốt, sẽ để lại di chứng, nên cuống cuồng sắp xếp cho tôi nhập viện ở một bệnh viện tư.

Nhưng đúng lúc hộ lý đang đẩy xe lăn đưa tôi đi thủ tục chuyển viện, xui xẻo thay, tôi lại đụng mặt Chu Cảnh Hàng.

Những ngày qua, để tránh gặp ta, tôi đã hai vệ sĩ đứng canh ở lối lên tầng bệnh viện. Chỉ cần ta xuất hiện, họ sẽ đánh đuổi ngay.

Không ngờ ta khôn ra, trốn dưới tầng một, chen vào đám đông để chờ tôi.

Vừa thấy tôi, ta lập tức ôm bó hoa bước đến:

“Tranh Tranh, mọi chuyện cũng qua mấy ngày rồi. Em nên bình tĩnh lại, chúng ta chuyện không?”

Vừa , ta vừa tiến đến gần hơn.

Tôi lập tức giơ tay, chỉ thẳng vào ta:

“Đứng lại.”

Tôi lạnh lùng tiếp:

“Tôi nghĩ giữa người với người nên giữ khoảng cách cơ bản.”

Đặc biệt là với người tôi ghét, tôi chỉ mong cách biệt âm dương luôn cho xong.

Chu Cảnh Hàng bị tôi chỉ thẳng mặt, chân đứng khựng lại, lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

“Tranh Tranh, rốt cuộc em bị sao thế? Cứ ép người quá đáng, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư con nhà gia giáo nào nữa.”

Tôi suýt thành tiếng vì tức giận.

“Anh bẩn thỉu như thế lại muốn tôi thanh cao? Sao không để chính phủ nghiên cứu mặt áo chống đạn đi?

“Có bệnh thì đi khám, không? Dù là con trai cưng mẹ chiều, ít nhất bà ấy cũng cho 10 đồng tiền khám bệnh đúng không?”

Mặt Chu Cảnh Hàng sầm xuống.

Không biết câu nào vừa rồi chọc trúng điểm G của ta, chỉ thấy sắc mặt ta đen lại, bó hoa trên tay bị ném xuống đất.

“Đồ Điền Tranh!”

Chu Cảnh Hàng nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...