3
Trong cabin chật chội, tôi bị hất tung, người va vào hết góc này đến góc khác.
Máu từ đâu đó chảy ra, che mờ tầm của tôi bằng một màu đỏ tươi.
Thế từ đầu đến cuối, Chu Cảnh Hàng thậm chí không thèm tôi lấy một lần.
Anh ta chỉ ra sức bảo vệ Giang Hiểu La, một tay nắm chặt thanh ngang để giữ thăng bằng, tay kia ôm ta chặt vào ngực, liên tục an ủi rằng ta đừng sợ.
Hai lần tôi cố gắng vươn tay bám lấy thanh ngang.
Nhưng vừa mới chạm vào, Chu Cảnh Hàng đã nhấc bổng eo của Giang Hiểu La lên, khiến gót giày của ta đá thẳng vào mí mắt tôi.
Họ dường như sợ tôi níu lấy quần áo của họ, khiến họ cũng bị ngã.
Vậy nên, tôi chỉ còn cách bất lực nằm bẹp trong góc cabin, thế giới trước mắt dần dần mờ đi.
Tiếng gió rít mạnh như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng nức nở yếu ớt của Giang Hiểu La:
“Anh ơi, c.h.ế.t cùng , đời này em không còn gì hối tiếc.
“Anh biết mà, em thích , em thật sự rất thích …
“Chẳng lẽ không thích em chút nào sao?”
Có lẽ chỉ vài giây trôi qua, cũng có thể là rất lâu.
Chu Cảnh Hàng khẽ thở dài:
“Làm sao có thể như thế …”
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác thứ gì đó trong tim mình hoàn toàn vỡ nát.
——–
Tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ông trời có mắt, cáp treo rơi xuống hồ nhân tạo dưới chân núi, giúp tôi may mắn giữ lại một mạng sống.
Nếu trước ngày hôm đó, tôi còn mong ngóng kết hôn với Chu Cảnh Hàng, thì sau khi trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, trái tim tôi chỉ còn lại sự ghê tởm vô hạn.
Thật là một cặp đôi “tuyệt vời”…
Trước mặt tôi thì ra vẻ em thâm, sau lưng đã sớm thầm hiểu lòng nhau, chơi với mối quan hệ cấm kỵ này đến mức không còn giới hạn.
Tôi là gì? Một phần trong “trò chơi” của họ sao?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên mở bừng mắt.
Vừa rồi mải xem video, suýt nữa quên thông báo một chuyện quan trọng.
Tôi cầm điện thoại, vào nhóm chat chuẩn bị cho đám cưới.
【Đám cưới này tôi không nữa, mọi người cứ rời nhóm đi.】
Bạn bè và người thân trong nhóm đều đã thấy video đang bão trên mạng, nên ai cũng hiểu chuyện, không ai gì.
Chỉ có bố mẹ Chu Cảnh Hàng là vội vã nhảy vào:
【Tranh Tranh, con đừng bốc đồng, chuyện này là hiểu lầm thôi.】
【Đúng đó, con nên rộng lượng một chút, tha thứ cho người khác là tích đức cho mình.】
Tôi lạnh.
Từ đầu tôi đã không thích hai vị phụ huynh nhà họ Chu này. So với bố mẹ tôi, họ giống những thương nhân lạnh lùng hơn.
Giờ họ cố gắng khuyên tôi, chắc cũng chỉ vì sợ đám cưới bị hủy sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai nhà.
Nhưng lúc này tôi đang rất tức giận, bất cứ ai cố bao che cho họ đều sẽ không có kết cục tốt.
Tôi gõ bàn phím trả lời ngay:
【Tại sao tôi phải rộng lượng? Triết lý sống của tôi là: có thù thì trả, tính toán từng ly từng tí, lấy răng đổi răng, lấy mắt trả mắt.
【Chuyện không có lý lẽ còn cãi ba phần, có lý tại sao phải tha người khác?】
Những người khác trong nhóm vẫn tiếp tục im lặng.
Nhưng Chu Cảnh Hàng, đã quen với việc tôi luôn nhẫn nhịn, không tin rằng tôi thực sự sẽ từ bỏ ta, nên lại nhảy vào khiêu khích.
【Tranh Tranh, thôi đủ rồi, bố mẹ thật sự rất thích em. Đừng họ đau lòng.】
Tôi lạnh.
【Giờ điện thoại thông minh thế này, ngay cả lợn cũng gõ chữ sao?】
Bạn thấy sao?