13
Đầu dây bên kia nghẹn ngào đáp:
“Đúng , chị không sai. Lúc đầu tôi vào nhà họ Chu, quả thực xem họ là kẻ thù. Mỗi ngày tôi đều muốn nát cái gia đình này, báo thù cho bố mẹ tôi. Nhưng…
“Nhưng ấy đối xử với tôi quá tốt, ấy thậm chí dám chống lại cha mẹ vì tôi. Tôi nghĩ không nên đổ lỗi đời trước lên đầu ấy.”
“Tôi hiểu rồi, mù quáng đúng không? Thế hóa ra bố mẹ c.h.ế.t vô ích à?”
Giang Hiểu La sững người, có lẽ không ngờ tôi lại như .
Cô ta vụng về chuyển chủ đề:
“Đỗ Tranh, tôi biết chị vẫn thích ấy. Chẳng qua chị là tiểu thư nhà giàu không quen cúi đầu, đang chờ cơ hội để hòa giải, đúng không?”
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Xem ra tôi vẫn quá kiên nhẫn với ta tối nay rồi.
“Cô đúng là một cái giếng, cả ngang cả dọc đều là hai. Làm thế nào lại ngộ nhận rằng tôi sẽ thích một kẻ vô dụng như ta?”
“Anh ấy không phải vô dụng! Anh ấy có rất nhiều ưu điểm.
“Hơn nữa, chúng ta đều là phụ nữ, tôi không tin chị có thể thoát khỏi cảm nhanh như thế…”
“…”
Quả nhiên. Vật hợp theo loài, người hợp theo tính.
Tôi cúp điện thoại cái rụp.
—
Chuyện này tôi không muốn nghĩ lại, nghĩ đến là thấy ghê tởm.
Nhưng không ngờ, tôi không muốn nhắc, mà Giang Hiểu La lại không chịu dừng.
Hôm ấy, khi đang việc trong văn phòng, tôi nhận cuộc gọi từ lễ tân.
Cô ấy có một người đàn ông vừa gào thét vừa rối, nhất quyết đòi gặp tôi.
“Anh ta… ta chị đã bắt cóc vị hôn thê của ta…”
Tôi cau mày, trong lòng mơ hồ đoán ra điều gì.
Ngay lúc đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng hỗn loạn.
Tiếp theo, tôi nghe thấy giọng gào thét điên cuồng của Chu Cảnh Hàng:
“Đỗ Tranh, gì với Hiểu La? Tại sao ấy để lại một bức thư rồi biến mất! Còn trong thư viết rằng bảo tôi xin lỗi , dỗ dành , có phải bảo ấy thế không?”
Tôi bực mình, nhấc ống nghe ra xa:
“Rảnh rỗi quá thì đổi chỗ cho chó nhà tôi trông nhà đi. Anh tưởng là em trai của Đậu Nga chắc? Anh cũng tự đề cao mình quá rồi đấy.”
“Tôi đã tra nhật ký cuộc gọi của Hiểu La. Cô ấy gọi điện cho cuối cùng! Tôi không cần biết, phải trả ấy lại cho tôi!”
Tôi càng bực:
“Anh tra nhật ký cuộc gọi thì sao không tra xem ấy gì với tôi đi?”
Chu Cảnh Hàng im bặt.
“Đúng là Hắc Vô Thường ngủ quên, nhặt một cái da mới chui vào Cao Lão Trang. Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như . Mất tích thì đi báo cảnh sát, tìm tôi gì?”
Nói xong, tôi dập máy cái rụp.
Nhưng nửa tiếng sau, cảnh sát dẫn theo Chu Cảnh Hàng đến công ty tôi.
Tên ngốc này thực sự báo cảnh sát rằng tôi bắt cóc Giang Hiểu La…
Tôi đành thuật lại toàn bộ lời Giang Hiểu La đã , rồi đề nghị cảnh sát:
“Chắc ta không tắt máy đâu, mọi người thử dùng định vị để tìm ấy xem.”
Tại sân bay.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng hai người không xa đang ôm chầm lấy nhau.
Vì liên quan đến vụ án, tôi đành lãng phí cả buổi chiều ở cạnh tên ngốc Chu Cảnh Hàng.
Cuối cùng, hắn cũng tìm Giang Hiểu La đang quanh quẩn bên ngoài sân bay.
—Thậm chí ta còn chưa mua vé.
Tôi thầm nghi ngờ, dù hôm nay Chu Cảnh Hàng không tìm, tối nay ta cũng sẽ kéo hành lý về nhà.
Bạn thấy sao?