Tôi Còn Sống Nhất [...] – Chương 12

CHƯƠNG 12

12

Mặt Chu Cảnh Hàng đen lại.  

Tôi bổ sung:  

“Mặt có đen cũng không che nổi cái sự ngu

 đâu.”  

Thấy chúng tôi càng cãi càng gắt, Chu mẫu vội kéo hắn về phía sau.  

“Đừng giận, Tiểu Đỗ.”  

Bà ta đẩy Giang Hiểu La ra, đánh mạnh lên vai ta vài cái:  

“Tất cả là lỗi của con hồ ly tinh này. Nếu không phải tại nó, con và Cảnh Hàng đã chẳng ra nông nỗi này. Bác sẽ đuổi nó về quê, không?  

“Con với Cảnh Hàng cảm sâu nặng, không có nó rối, hai đứa chắc chắn có thể quay lại với nhau.  

“Đến lúc đó, con mua lại thương hiệu kia, rồi cho Cảnh Hàng việc, xem như trừng nó, không?”  

“Mẹ!”  

Chu Cảnh Hàng kéo Giang Hiểu La về phía sau:  

“Không phải mẹ đến đây xin lỗi sao? Sao lại muốn đuổi Hiểu La đi? Với lại, con không thích Đỗ Tiểu Thư!”  

Tôi nhún vai với Chu mẫu:  

“Thấy chưa, con trai bác thế đấy.”  

Rồi tôi quay sang Chu Cảnh Hàng, bất ngờ tát hắn một cái.  

“Biết không thích tôi rồi. Cứt bọ hung cũng không thích thỏi vàng đâu.”  

Chu Cảnh Hàng bị tát ngẩn người, đến khi định đánh trả thì bị Chu phụ và Chu mẫu giữ chặt.  

Họ còn đang trông chờ tôi cứu vớt nhà họ kia mà.  

Nhưng—  

Điều đó là không thể.  

Ngày trước tôi đã khuyên hết lời rằng thời trang không phải ngành dễ xâm nhập. Nhưng họ tham lợi nhuận của công ty tôi, cứ đ.â.m đầu vào hố sâu này.  

Giờ thì tự mình gánh hậu quả đi thôi.  

———–

Sau khi nhà họ Chu bị bảo vệ kéo đi, mẹ tôi lập tức đến nắm lấy tay tôi.  

“Con không sao chứ? Vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại dùng sức như thế.”  

“Ai bảo hắn chửi con. Con chỉ tát hắn một cái là nhẹ rồi đấy, chứ nếu con có tám tay như bạch tuộc, con sẽ thay phiên nhau tát hắn.”  

“Được, .” Mẹ tôi bất lực , “Mẹ cũng hóa thành bạch tuộc, hai mẹ con mình dùng 16 cái tay tát hắn!”  

…  

Sau ngày hôm đó, nhà họ Chu còn tìm đến thêm mấy lần nữa.  

Nhưng tôi đã dặn bảo vệ từ trước.  

Mỗi lần đến, họ đều bị chặn cứng ngoài cổng.  

Trong những ngày đó, các cửa hàng offline của Chu Cảnh Hàng lần lượt đóng cửa.  

—Chắc ban đầu hắn định cú nổ lớn cho dòng sản phẩm cặp đôi cao cấp, ai ngờ lại b.ắ.n thẳng vào mạch công ty mình.  

Không thể không .  

So với tôi, bố tôi để ý đến hình nhà họ Chu nhiều hơn.  

Trong bữa ăn, ông cảm thán:  

“Nhìn hình hiện tại của nhà họ Chu, cùng lắm ba tháng nữa là phải tuyên bố sản thôi.”  

Nói xong, ông liếc tôi một cái đầy ẩn ý.  

Tôi lập tức giơ tay hàng:  

“Bố, bố thử con 800 lần rồi, con mà mềm lòng thì đi mua lon nước không có khoen, mua trà sữa không có ống hút, ăn dưa hấu chỉ toàn hạt, đi xe bị tạt ngã nhé, chưa?”  

Bố tôi hài lòng rời mắt đi.  

Buổi tối.  

Tôi nằm trên giường đọc truyện tranh, bỗng điện thoại hiện lên số lạ.  

Đang lật trang truyện, tôi vô thức bấm nghe.  

Đầu dây bên kia “Alo” một tiếng.  

Giọng nghe quen quen, tôi nhất thời không nhớ ra là ai.  

Đang định hỏi, bên kia bỗng vang lên tiếng khóc.  

“Đỗ Tranh, tôi trả lại ấy cho chị, chị tha cho ấy không?  

“Tôi sẵn sàng chịu bất kỳ hình nào, nếu chị không muốn gặp tôi nữa, tôi sẽ rời đi ngay trong tối nay, đến nơi không ai biết tôi, cả đời này không phiền hai người nữa…”  

Cuối cùng tôi cũng nhận ra là ai.  

Có lẽ do đêm yên tĩnh, hoặc có lẽ do truyện tranh khiến tôi dễ chịu.  

Tôi không ngờ mình lại có thể bình tĩnh chuyện với Giang Hiểu La.  

“Tôi thấy thật kỳ lạ. Ở một khía cạnh nào đó, nhà họ Chu chẳng phải là kẻ thù của sao? Vậy mà giờ lại hạ mình cầu xin tôi vì con trai của kẻ thù?”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...