Tôi không biết kết quả ra sao, tôi luôn tin vào công lý. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm pháp lý với từng lời mình trong video này.”
Ngay khi đăng tải, video lập tức bão, nhiều tài khoản truyền thông chia sẻ. Lãnh đạo và đồng nghiệp trong trường cũng chuyển tiếp video vào nhóm phụ huynh và cựu học sinh.
Tôi cầm điện thoại, đọc từng bình luận ủng hộ của cư dân mạng, nước mắt rơi lúc nào không hay:
“Ủng hộ chị, chị ngầu quá!”
“Công lý rồi cũng sẽ sáng tỏ!”
Dư luận hoàn toàn nghiêng về phía tôi. Phần bình luận trong video của Diêu Lệ toàn là lời chỉ trích, ta đành biến mất không dám lên tiếng nữa.
Hiệu trưởng lại gọi tôi đến, nhẹ nhàng :
“Đừng áp lực quá. Đường đời còn dài, em nên nhanh chóng ổn định lại, tập trung vào công việc.”
Ngay lúc ấy, tôi nhận tin nhắn từ Diêu Lệ, ta muốn hẹn gặp mặt.
10
Tôi hẹn gặp ở quán cà phê công cộng có lắp camera, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn có chứng cứ.
Chỉ vài ngày không gặp, bụng Diêu Lệ đã to rõ hơn hẳn, người thì gầy đi trông thấy.
“Chị ác thật, chị thắng rồi.”
Cô ta ngồi xuống, giọng chán nản như một con gà chọi bị thua trận.
“Xem như em cầu xin chị, xóa video đi không?”
Tôi khẽ :
“Cũng đâu có sai gì đâu, video đó tôi rất kỳ công, sao phải xóa? Mà có xóa cũng vô ích thôi, trên mạng lan tràn khắp nơi rồi.”
Diêu Lệ bật lạnh, hạ giọng, trừng mắt tôi, giọng đầy ác ý:
“Tần Sơ, thừa nhận đi, chỉ là gặp may thôi. Nếu Thẩm Khải không chết bất ngờ, sớm đã bị đá văng rồi. Cô lấy tư cách gì mà đấu với tôi?”
Tôi mỉm , nhấp một ngụm cà phê:
“Vậy à? Diêu Lệ, tất cả cũng nhờ ơn của cả đấy.”
“Tôi nghe nhé. Còn nhớ tối ngày 15 tháng 9 không? Hôm đó Thẩm Khải đi công tác sang thành phố bên cạnh, buổi tối uống rượu nên không thể về. Cô cãi nhau với ta, còn dọa rằng nếu đêm đó ta không về thì sẽ đi thai.”
Mắt Diêu Lệ trừng lớn dần, đầy hoảng loạn:
“Sao… sao biết?!”
Tôi không thèm trả lời, tiếp tục:
“Nhưng cuối cùng tối hôm đó ta vẫn không quay lại. Sáng hôm sau, 8 giờ 05 phút, nhắn cho Thẩm Khải rằng sẽ đến bệnh viện. Anh ta bảo chờ mình, rồi gọi cho 5 cuộc liền mà không nghe máy. Cuộc cuối cùng là lúc 8 giờ 43 phút.”
Cô ta há hốc miệng, môi run rẩy, thở gấp từng hơi.
Tôi tiếp, giọng bình thản mà sắc lạnh:
“8 giờ 43 phút… chính là lúc tai nạn xảy ra đó, Diêu Lệ à.
Nếu không phải vì uy hiếp ta, có lẽ ta đã không phóng nhanh. Nếu bắt máy sớm hơn, liệu ta có vừa lái xe vừa gọi cho không?”
Nói rồi tôi lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, đặt lên bàn trước mặt ta:
“Nhận ra chứ? Điện thoại của Thẩm Khải đấy. Tìm tại hiện trường vụ tai nạn, tôi đã cho người sửa lại rồi. Coi như để giữ kỷ niệm.”
Diêu Lệ ngồi chết lặng, lẩm bẩm:
“Sao lại thế này… sao lại thế này…”
Cô ta gục đầu xuống bàn, hai tay ôm lấy đầu, chìm trong nỗi hối hận dày vò, đến mức tôi đứng dậy rời đi cũng chẳng hề hay biết.
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, ngẩng đầu lên bầu trời — trời trong, mây tạnh.
Tôi biết, mọi chuyện… đã thật sự kết thúc.
Bạn thấy sao?