1.
Khi Cố Hằng gửi tin nhắn hủy hôn. Tôi đang tập trung giám sát trang trí khách sạn và thảo luận chi tiết với người dẫn chương trình. Lễ đính hôn bị hủy bỏ.
Tôi chằm chằm vào WeChat, nhịp thở ngừng lại một giây. Tôi đứng yên tại chỗ. Lời của người dẫn chương trình văng vẳng bên tai, tôi không nghe rõ gì cả.
Sau đó tôi run rẩy gõ từng chữ. Cố Hằng trả lời rất nhanh, không một chút do dự. Cô ta đã chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, phải về nước điều trị. Không thể chịu đựng cú sốc này. “Tôi nhớ lại tin nhắn khiêu khích của Thẩm Diên đêm qua :“ Chỉ cần tôi muốn, hai người các người cả đời này sẽ không thể thành hôn”.
Tôi tưởng rằng lần này đã thông báo với hai bên gia đình, mọi việc đã xong xuôi, Cố Hằng sẽ không còn chiều theo Thẩm Diên nữa. Nhưng tôi vẫn đánh giá quá thấp tầm Điểu trọng của Thẩm Diên trong lòng ta.
Tôi nén cơn giận. Ngón tay gõ nhanh trên màn hình điện thoại. Khi nào ấy khỏi bệnh? Khi nào chúng tôi mới có thể đính hôn? Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với Cố Hằng về việc Thẩm Diên có bệnh hay không. Dù có vạch trần lời dối của Thẩm Diên thì trong mắt Cố Hằng cũng chỉ là tôi vô lý sự.
Anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi nữa. Như hòn đá chìm dưới đáy biển. Tôi như bị dội một gáo nước lạnh giữa trời đông giá rét. Cái lạnh từ chân lan đến đầu ngón tay.
Anh ấy đã quen với việc chọn cách trốn tránh trong các vấn đề của chúng tôi Trong mắt ấy, khi nguôi giận tôi sẽ tự quay lại.
Nhưng lần này tôi thật sự đã quá mệt mỏi rồi, không còn tâm trạng tranh giành với Thẩm Diên. Cũng không còn sức chờ đợi sự ân hận và hứa hẹn của ấy. Tôi dừng việc trang trí khách sạn. Đền tiền vi phạm hợp đồng rồi rời đi.
Tôi nhắn tin cho Cố Hằng. Mỗi người tự thông báo cho người thân, ấy trả lời ngắn gọn rõ ràng :”Được”.
Tôi tự giễu cợt. Xóa Cố Hằng khỏi danh sách bè. Bảy năm ở bên cạnh Cố Hằng, hợp rồi tan. Mỗi lần đều liên Điểu đến Thẩm Diên.
Anh ấy Thẩm Diên không cưới ấy. Không tôi chỉ có thể cưới tôi.
Mẹ của Cố Hằng từng thẳng thắn với tôi, bà ấy không chê gia đình tôi bây giờ khó khăn. Tôi chịu đựng áp lực để đính hôn. Là vì tôi có chút nhan sắc, và có cảm thanh mai trúc mã với Cố Hằng. Bà hy vọng tôi có thể giữ Cố Hằng và đuổi người phụ nữ mộng tưởng đó đi.
Tôi cũng từng nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cố gắng. Chỉ cần ở bên cạnh Cố Hằng thì sẽ có một ngày ấy hồi tâm chuyển ý. Nhưng đáng tiếc ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Tình của tôi dành cho Cố Hằng Đã dần bị bào mòn. Khi trở về biệt thự để thu dọn hành lý Cố Hằng vẫn chưa về.
Anh ta đang ăn tối cùng Thẩm Diên tại nhà hàng. Thẩm Diên đăng bài lên mạng xã hội. Dù không thấy rõ mặt của Cố Hằng Nhưng lại chụp rõ chiếc nhẫn trên tay ấy. Chiếc nhẫn đính hôn mà tôi và cùng chọn.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay và đặt lên bàn ăn. Suy nghĩ một lúc, thấy không cần thiết phải thu hút sự ý của nữa. Tôi cầm nhẫn ném vào bồn cầu. Kéo vali hành lý, vừa ra đến cửa đã thấy Cố Hằng ôm Thẩm Diên bước vào.
“Lâu rồi không gặp”. Tôi vui vẻ chào Thẩm Diên.
Thẩm Diên có chút hoảng hốt. Bối rối về phía Cố Hằng.
Trước đây, mỗi khi gặp ta Chỉ cần hai câu khích của ta, tôi đã phát điên. Giờ đây, đối mặt với trạng thái cảm ổn định này của tôi, lại khiến ta không biết gì.
Ánh mắt của Cố Hằng dừng lại trên chiếc vali hành lý của tôi Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi trở lại bình thường.
“Cũng tốt, em dọn ra ngoài ở một thời gian đi.”
“Tốt hơn cho sự hồi phục của Thẩm Diên.”
Để vị hôn thê phải dọn ra ngoài, đón bạch nguyệt Điểug vềdưỡng bệnh. Những lời vô liêm sỉ như thế lại Cố Hằng ra một cách thản nhiên.
Một người đàn ông tồi tệ như mà tôi đã suốt 7 năm. Tôi không thèm đối chất với ta nữa, kéo vali hành lý và rời đi mà không ngoái đầu lại.
Trước khi đi xa, tôi nghe thấy Cố Hằng : ‘Đừng Điểu tâm đến ấy. Không cần gọi, tự ấy sẽ tự cầu xin quay lại thôi’
Thẩm Diên nũng nịu: ‘Em giận mà cũng không dỗ dành sao?’
Cố Hằng dỗ dành: ‘Làm sao nỡ em giận.’
Tôi nén cơn buồn nôn. Bước chân càng nhanh hơn. Tôi chuyển về căn hộ mà mình tự mua. Dưới nhà là khu vực mua sắm sầm uất. Tôi thích sự nhộn nhịp, những nơi đầy hơi thở cuộc sống. Cố Hằng lại thích sự yên tĩnh, ta ghét căn hộ này. Càng ghét người hàng xóm của tôi, Tống Đình Xuyên. Một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng giống ta.
Chắc là ta vừa ghen tị với dũng khí tranh đấu vì của Tống Đình Xuyên, lại vừa không có khả năng cắt đứt với gia đình vì như Tống Đình Xuyên.
Cậu ấm nhà họ Tống này giàu có hơn Cố Hằng nhiều. Người phụ nữ mà Tống Đình Xuyên muốn cưới là một nữ diễn viên hạng ba, từ khi mới bước chân vào làng giải trí đã đầy tai tiếng.
Gia đình Tống không thể chấp nhận một người thuộc giới giải trí ngồi vào vị trí phu nhân người thừa kế gia tộc. Tống Đình Xuyên sẵn sàng ra ngoài tự lập cũng không thỏa hiệp với gia đình. So với Cố Hằng vừa muốn thứ này, vừa muốn thứ kia. Tôi thật sự ngưỡng mộ chiến binh này.
Buổi tối hôm dọn ra ngoài Cố Hằng lệ chủ gọi cho tôi:
“Những đồ em để lại sợ Thẩm Diên thấy không thoải mái. Giờ em dọn đi đâu, sẽ mang đến cho em”. Vẫn là giọng điệu ban ơn cao ngạo như trước.
Tôi không dừng tay đang gấp quần áo. Kẹp điện thoại giữa vai và tai, trả lời hờ hững :”Bỏ đi, toàn những thứ tôi không cần.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề, lát sau, Cố Hằng giận dữ: “Lâm Gia, rốt cuộc em đang giận dỗi cái gì? Hủy hôn chỉ là tạm thời thôi. Đợi Thẩm Diên ổn định tinh thần một chút…”
Tôi không nghe nổi nữa, ngắt lời ta: “Xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi hiện tại rất bận!”
Cúp máy, tôi tiện tay chặn luôn số của ta. Bước ra ban công hít thở không khí đêm, ngắm những ánh đèn rực rỡ ngoài kia. Rời xa Cố Hằng, hóa ra lại nhẹ nhàng hơn tôi tưởng. m thanh quen thuộc vang lên từ dưới lầu, vỡ khoảnh khắc yên tĩnh. Tôi vô thức ngó xuống ban công tầng dưới. Ban công tràn ngập cây cối tươi tốt.
Tôi chỉ thấy một đôi tay trắng trẻo nắm lấy lan can, và một cái đầu đang lắc lư. Trời ạ, dưới lầu là Tống Đình Xuyên và nữ diễn viên hạng ba kia.
Cặp đôi này cũng thật biết cách vui chơi. Không có ý định rình trộm, tôi quay lại phòng khách tiếp tục dọn hành lý, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và rõ người đang đứng ngoài. Đầu óc tôi ngừng hoạt vài giây. Tống Đình Xuyên đang ở đây, người đang vận dưới lầu là ai?
Tống Đình Xuyên thoáng qua một chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, gõ nhầm cửa rồi.” Anh ta xin lỗi rồi quay người định rời đi.
“Tôi hôm nay mới dọn đến, có muốn vào uống một ly không?” Tôi gọi ta lại.
Làm sao nhỉ? Giờ tôi cảm thấy hơi thương xót cho ta. Dù sao thì chúng tôi đều là những người bị lừa dối.
Tống Đình Xuyên quay lại, lông mày khẽ nhướn lên: “Ồ, giờ không cần phải tránh né nữa sao?”
Cố Hằng không thích Tống Đình Xuyên. Tự nhiên cũng không thích tôi tiếp với Tống Đình Xuyên. Dù Tống Đình Xuyên là cổ đông lớn của chuỗi cửa hàng hoa của tôi chúng tôi gặp nhau rất ít, chỉ có dịp chia cổ tức cuối năm mới có chút tiếp .
Nói thật, việc tôi có thể kết giao với Tống Đình Xuyên và nhận đầu tư từ ta cũng là nhờ vào mối Điểu hệ của nhà họ Cố.
Bạn thấy sao?