Ảnh đại diện của Thẩm Lừa là một tấm selfie, cố chọn góc chụp mà hắn cho là đẹp trai nhất, còn ngậm điếu thuốc trong miệng.
Tôi thêm hắn vào danh bạ, gửi hai icon “khóc”.
Gõ “Anh Lừa” rồi lại xoá đi, đổi thành “Anh Thẩm”.
Hắn nhắn lại:
“Cô là ai?”
Tôi:
“Anh Thẩm, thật ra mấy năm nay em cũng hối hận, không nên đối xử với như . Nhưng bây giờ đã có thù với bố mẹ em, họ không cho em liên lạc với nữa.”
Tôi:
“Xin lỗi , Thẩm.”
Hắn:
“San San, là em sao? Anh thề, thật lòng với em!”
Buồn c.h.ế.t mất, nếu lời thề của hắn có giá trị, thì vợ trước của hắn đã không c.h.ế.t vì khó sinh.
Nghe hắn kiên quyết không cho vợ mổ lấy thai, khiến ta phải c.h.ế.t trong đau đớn.
Tôi:
“Lần này là bố em sai khi đánh , em gửi 2000 tệ, đến phòng khám kiểm tra nhé.”
Tôi cài chế độ chuyển khoản hẹn giờ.
Tôi:
“Xin lỗi, giờ em đã lớn, cũng hiểu rằng không thể trái lời bố mẹ. Anh Thẩm, chúng ta không có duyên, nhé.”
Nhịn cơn buồn nôn, gửi tin nhắn xong, trước khi hắn kịp nhận tiền, tôi lập tức chặn và xoá hắn luôn.
Một gã đàn ông chịu bỏ tiền ra cưới một bé nhỏ hơn mình bốn chục tuổi, thì còn có thể là thứ tốt đẹp gì?
Còn chuyện hắn có hận bố mẹ tôi hay không thì… chẳng liên quan đến tôi.
Dù sao tôi cũng đã “thay mặt” bố mẹ xin lỗi hắn rồi.
Buổi tối, bố tôi đột nhiên trở nên hào phóng khác thường, bảo mẹ kế ra sân g.i.ế.c hai con gà, tôi gầy quá, phải bồi bổ.
Em trai tôi ở bên cạnh mè nheo đòi xem Ultraman, mẹ kế bận bịu gắp đùi gà cho nó.
Thật là một gia đình tốt đẹp!
Chỉ tiếc, đây không phải gia đình của tôi.
Bố tôi xoa tay hỏi:
“San San, con đang giữ bao nhiêu tiền thế? Rốt cuộc con gì mà kiếm nhiều như ?”
Tôi nghĩ một lát, rồi một câu mà ông ta dễ chấp nhận nhất:
“Con một cậu ấm nhà giàu, tiền này là phí chia tay.”
Bố tôi không ngờ tôi lại thẳng như , lập tức bị nghẹn lời, một lúc sau mới cất giọng thương cảm:
“Tội nghiệp con của bố quá! À này, bố định mua một chiếc xe, con có thể cho bố mượn chút tiền không?”
Hệ thống nhắc nhở:
“San San, cẩn thận, hắn sẽ không trả đâu!”
Tôi rộng rãi :
“Được thôi. Nhưng thẻ của con trước đây gặp trục trặc, bị đóng băng một thời gian.”
“Hay là bố viết giấy vay nợ cho con đi? Con sẽ nhờ chuyển tiền giúp, dù sao sau này con cũng là người trả mà.”
Mẹ kế tôi vội kéo tay áo bố tôi:
“Ra ngoài thu quần áo đi, trời sắp mưa rồi.”
Bố tôi ngạc nhiên liếc ra ngoài:
“Trời vẫn đẹp mà?”
Mẹ kế tức giận ra mặt, lại kéo mạnh hơn:
“Ra ngoài đã, tôi có chuyện muốn !”
Hệ thống sợ tôi nghe không rõ, liền chuyển lời trong thời gian thực:
Bà ta nghiến răng nhỏ:
“Cô ta đi lâu như , lỡ có âm mưu gì ông thì sao? Ông quên mẹ nó c.h.ế.t thế nào rồi à?”
Ban đầu tôi vẫn thờ ơ, nghe đến đây, tôi lập tức ngồi thẳng dậy.
Bố tôi liếc vào trong nhà, hạ giọng:
“Bà nhỏ tiếng thôi, để nó nghe thấy, tôi không tha cho bà đâu.”
“Không phải vì rước bà vào cửa, tôi có cần phải g.i.ế.c mẹ nó không?”
“Nếu biết trong bụng bà ấy là con trai, tôi đã không ép bà ấy ăn dưa hấu để ba ngày rồi…”
Móng tay dài đỏ chót của tôi bấu chặt vào lòng bàn tay trắng nõn, cho đến khi đứa em trai giả tạo bên cạnh lên:
“Mẹ kiếp! Tay mày chảy m.á.u rồi! Ghê quá!”
Tôi bình tĩnh rút khăn giấy, chậm rãi lau sạch vết máu.
Trước đây tôi chỉ muốn lấy lại chiếc vòng tay.
Bây giờ, tôi thay đổi suy nghĩ rồi.
Tôi cảm thấy… tôi vẫn chưa đủ ác.
Bố tôi và mẹ kế bàn bạc cả buổi, cuối cùng quyết định vẫn nên vay tiền, không ký tên.
Bố tôi tươi với tôi:
“Con xem, bây giờ con có tiền rồi, hay cứ đứng tên con luôn đi?”
Tôi đồng ý, lấy laptop ra, bộ gọi điện cho Diêu Miên Miên.
Vừa bắt máy, ấy đã một tràng dài:
“San San! Cậu về nhà an toàn chưa? Bố mẹ cậu không gì cậu chứ?”
“Có chuyện gì nhất định phải nhắn cho mình!”
Tôi cắt ngang sự lo lắng của ấy:
“Miên Miên, bố mình muốn mua xe, không cần nhiều đâu, thẻ của mình bị đóng băng, có thể…”
Bố tôi ra hiệu tôi bật loa ngoài, tôi ngoan ngoãn theo.
Diêu Miên Miên nhẹ:
“Mình biết mà, cậu chắc chắn cần tiền. Dù sao cũng lâu rồi cậu không về, mua quà cho bác trai bác là chuyện nên . À, phải rồi—cái vụ cậu nhờ mình thẻ tín dụng ấy, hai tấm thẻ mỗi thẻ một triệu, mình xong rồi, quên báo cậu. Hai thẻ đó nằm trong túi của cậu đấy.”
Tôi nghe rõ mồn một tiếng bố và mẹ kế nuốt nước bọt.
Tôi lặng lẽ xác nhận với hệ thống trong lòng:
“Vẫn còn một lần nữa là có thể thăng cấp, đúng không?”
Hệ thống phản hồi nhanh chóng:
“Đúng , chỉ cần một lần nữa là có thể nâng cấp lên chế độ chuyển dời tổn thương cho nhiều người cùng lúc.”
Tôi lớn tiếng hỏi Diêu Miên Miên:
“Hai thẻ đen đó, mật khẩu là gì ?”
Bố tôi và mẹ kế dỏng tai lên nghe.
Diêu Miên Miên bật :
“Là sinh nhật của cậu đó, cứ cầm mà dùng đi!”
Giây tiếp theo, điện thoại của tôi bị đánh rơi xuống đất.
Bố mẹ kế lao tới, một người đè tôi xuống, một người nhanh chóng lục túi của tôi.
Bên kia, Diêu Miên Miên vẫn lo lắng gọi:
“San San! Cậu có sao không? Đã xảy ra chuyện gì ?”
“Tút… tút… tút…”
Cuộc gọi bị ngắt, điện thoại cũng bị mẹ kế nhặt lên, nhét vào lưng quần.
Bạn thấy sao?