Bố tôi từng với người khác rằng tôi đã c.h.ế.t nơi đất khách quê người.
Nhưng khi tôi có tiền, ông lại tôi là viên ngọc quý trên tay ông.
Đến lúc tôi tiêu hết tiền, ông ta vung một gậy đập thẳng vào mặt tôi. Nhưng chính ông lại ngã xuống đất.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, tôi quên với ông ta rằng—
Tôi có hệ thống chuyển dời tổn thương, chuyên để đối phó với những kẻ như ông.
Ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị về quê để đòi nợ.
Bạn cùng phòng của tôi, Diêu Miên Miên, lái xe đưa tôi đến ga tàu.
Diêu Miên Miên :
“Thật sự không cần tôi đi cùng cậu sao? Hoặc để tôi ba vệ sĩ cho cậu! Chị đây bây giờ là người có tiền đấy!”
Tôi đáp:
“Người có thể bắt nạt tôi còn chưa ra đời đâu. Đợi tôi lấy lại di vật mẹ để lại, tôi sẽ đến tìm cậu.”
Tôi đưa tay vén tóc ra sau tai, liếc điện thoại, thời gian khởi hành đã sắp đến.
“Miên Miên, yên tâm đi. Đừng quên, tôi sẽ gọi cho cậu khi về đến nhà.”
Cô ấy tôi đầy lo lắng, ánh mắt đáng thương như một thỏ nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi ôm ấy lần cuối:
“Tôi có hệ thống cậu tặng mà, hãy tin tôi.”
Tôi ngồi trên tàu suốt ba ngày hai đêm. Đoàn tàu đi qua những vùng đất ngày càng hoang vu, băng qua các tòa nhà cao tầng, núi non trùng điệp.
Cuối cùng, tôi chuẩn bị xuống ở một thành phố nhỏ.
Sau đó, tôi lại đổi sang một chiếc xe buýt cũ kỹ để về thị trấn.
Bốn năm trước, cũng vào thời điểm này, tôi—một 18 tuổi—bị ép lên xe hoa ở thị trấn này.
Tôi mặc một bộ váy cưới rộng thùng thình, bị người ta nhét vào kiệu hoa, bị gả đi.
Một đám người đẩy tôi vào phòng, một nhóm bà già chúc phúc tôi và một người đàn ông đã ngoài năm mươi, vợ hắn vừa mới chết.
Chúc cái quái gì chứ!
Sao bọn họ không tự gả con mình đi, mà lại bắt tôi phải chịu cảnh này? Cũng chỉ vì mẹ tôi mất sớm, tôi không có ai chống lưng mà thôi.
Cuối cùng, tôi chuốc say lão già đó, nhân cơ hội đập nát thứ đó của hắn, rồi siết chặt giấy báo trúng tuyển đại học mà bỏ trốn.
Lần này tôi trở về, là để lấy lại di vật của mẹ tôi.
Đây là món quà cuối cùng mẹ để lại cho tôi, tôi nhất định phải mang nó đi.
Tiện thể, tôi sẽ thu chút lãi từ cặp đôi chó má đã ép mẹ tôi đến chết, chỉ vì muốn ở bên nhau.
Thù này không trả, tôi không xứng con của mẹ.
Hệ thống hỏi tôi:
“Chị San, chị quyết định chưa? Một khi chức năng thay đổi, sẽ không thể phục hồi đâu.”
Tôi vuốt móng tay đỏ rực, chắc chắn với nó:
“Quyết định rồi. Chức năng hiện tại của bé đối với chị mà , quá vô dụng.”
“Bố chị và mụ mẹ kế đâu có giàu như nhà Miên Miên. Bé có hút cạn bọn họ cũng chưa chắc gom đủ năm trăm ngàn.”
“Cứ theo lời chị đi, đừng lo chuyện khác.”
Hệ thống đồng ý, bắt đầu điều chỉnh chức năng:
【Chuyển đổi từ hệ thống ‘Bồi thường gấp đôi’ sang hệ thống ‘Trừng gấp đôi’.】
【Sau khi chuyển đổi, bất kỳ ai có ý đồ ký chủ, tất cả tổn thương sẽ chuyển sang mục tiêu mà ký chủ chỉ định, với mức độ gấp đôi.】
【Nếu mức tổn thương vượt quá giới hạn, hệ thống sẽ tự trừ vào sức khỏe, tuổi thọ và vận khí của kẻ .】
【Cảnh báo: Chuyển đổi này có hiệu lực trong ba năm, không thể đảo ngược!】
Hệ thống lo lắng hỏi tôi:
“Thật sự ổn chứ? Lỡ như KPI của chúng ta không hoàn thành thì sao?”
Tôi trấn an nó:
“Yên tâm, chẳng phải chỉ là KPI đánh mặt sao? Chị đảm bảo bé sẽ thu hoạch đầy đủ.”
Với tính cách của bố tôi và mẹ kế, biết đâu còn hoàn thành vượt mức KPI ấy chứ.
Câu của tôi như một mũi tiêm andrenallin kích thích cho hệ thống.
Nó hớn hở với tôi:
“Chị San, không giấu chị, trước đây tôi từng theo một ký chủ họ Tô, tên gì mà Tô Mai ấy.”
“Cô ta cũng cực kỳ lợi , ta dùng hệ thống siêu thị không gian. Chị đoán xem ta đã mở siêu thị ở đâu không…”
Giữa những lời lải nhải của hệ thống, tôi thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, xe buýt đã sắp đến trạm.
Trước cổng thị trấn đậu mấy chiếc xe ba bánh, đây là phương tiện vận chuyển chủ yếu ở đây.
Bên cạnh là một nhóm đàn ông thô kệch, đang giờ trưa rảnh rỗi chẳng có việc gì .
Không có khách đi xe, bọn họ bèn cởi trần tụ tập hút thuốc, đến chỗ nào chuyện hứng thú lại há miệng ngoác, lộ ra cả hàm răng vàng khè.
Một người mắt tinh chợt thấy tôi, há hốc mồm:
“Đệt, con bé này không phải là con bé Chiêu Đệ nhà họ Tô sao? Nó chưa c.h.ế.t à?”
Bên cạnh, một gã đàn ông ngoài bốn mươi, vừa săm soi tôi từ trên xuống dưới, vừa xoa cằm:
“Con nhà họ Tô ngày càng xinh đẹp nhỉ, mẹ kiếp, tao thật sự muốn đè nó ra chơi một trận.”
Ánh mắt hắn lộ vẻ thèm khát ghê tởm, cách xa cả chục mét mà đã muốn dùng mắt lột sạch quần áo tôi.
Tên mắt tinh kia tiếp:
“Bỏ đi, đừng có mơ. Xinh thì xinh thật, chẳng phải trước đây nó bị mẹ kế bán cho thằng Thẩm Lừa lấy hai trăm ngàn sao?”
“Nghe con bé này đã đá nát trứng của hắn, khiến ông già nó phải bồi thường thêm ba trăm ngàn.”
“Vậy mà còn dám quay về à? Thẩm Lừa với bố mẹ nó đâu phải loại dễ chọc.”
“Chẳng lẽ nó không sợ bị đánh c.h.ế.t sao?”
Hệ thống lặp lại từng câu từng chữ bọn họ , sợ tôi nghe không rõ.
Tôi đảo mắt, đi ra ngoài mấy năm, miệng lưỡi đàn ông trong cái thị trấn này vẫn bẩn như cũ.
Chờ tôi xong việc đã, đến lúc rảnh rỗi rồi thì xử lý một thể.
Bạn thấy sao?