“…hình như có mối quan hệ kinh tế khá phức tạp với người mẹ trẻ vẫn luôn bám theo chúng ta.”
“Cô có ý gì?”
Cô nhà giàu lập tức khó chịu,
“Cô đang vu khống chồng sắp cưới của tôi ngoại sao?
Cô chỉ là một nhân viên bán nhà, chuyện nhà người khác đừng tự tiện xen vào!”
Tôi liếc sang bố mẹ của , phát hiện họ tuy không gì, rõ ràng đã nghe lọt những gì tôi .
Tôi cũng không nhiều lời thêm để chuốc ghét, lặng lẽ xin lỗi rồi tiễn họ rời khỏi khu nhà mẫu.
Tuy hôm nay chưa chốt đơn, tôi có một dự cảm mạnh mẽ — chuyến này, tôi sẽ không lỗ đâu.
15
Nửa tháng sau đó, tôi dựa vào đôi “mắt tài sản” mà bán 12 căn nhà.
Khu tôi thuộc dạng bất sản cao cấp ở trung tâm thành phố, giá nhà cao, hoa hồng cũng cao theo.
Nửa tháng trôi qua, tôi đã kiếm hơn 2,5 triệu tệ.
Tôi bắt đầu cảm thấy thái độ của đồng nghiệp xung quanh dần trở nên kỳ lạ.
Thế là tôi quyết định “thu binh khi còn thắng”, chủ nộp đơn xin nghỉ việc.
Vào đúng ngày việc cuối cùng, gia đình ba người của nhà giàu lần trước bất ngờ tìm đến tôi.
Cô cúi đầu đầy thất vọng, cha mẹ thì lại vô cùng cảm kích tôi.
“May mà nhắc nhở một câu,” mẹ vỗ ngực thở phào, “cái thằng khốn đó thật sự có con riêng bên ngoài!”
“Vì muốn con riêng sống sung sướng, hắn còn ký một bản thỏa thuận ngầm nữa!
Tôi xem chừng, hắn chính là muốn moi tiền nhà chúng tôi để nuôi gia đình bên kia!”
Vừa , bà vừa ôm chầm lấy con ,
“May mà con bé nhà tôi chưa bị lừa cưới hắn.”
Tôi đứng đó họ, lòng bỗng dâng lên một cảm hơi ghen tị.
Dù từng mê muội đòi cưới gã ở rể đó, khi mọi chuyện xấu vỡ lở, cha mẹ không hề mắng mỏ, mà chỉ xót xa, lo lắng cho con .
Tôi không khỏi nhớ lại cái buổi xem mắt hôm nào, khi tôi suýt nữa bị gả cho gã Tiểu Giang đang gánh khoản nợ sáu triệu.
Nếu tôi thật sự lấy hắn, rồi sau này bị liên lụy gánh nợ thay, thì dù người tác thành cuộc hôn nhân này là mẹ tôi đi nữa, bà vẫn sẽ trách ngược lại tôi vì không biết người, và cuối cùng — mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi hết.
Tới cuối ngày hôm đó, gia đình nhà giàu biết tin tôi sắp nghỉ việc.
Để cảm ơn tôi, họ muốn tặng tôi một căn nhà cũ.
“Ngày xưa tụi tôi đầu tư mua kha khá nhà ở vùng ngoại ô,” mẹ , “mua nhiều quá, ở không xuể, để đó cũng chỉ nuôi muỗi thôi.”
Bà lấy danh sách địa chỉ ra cho tôi xem:
“Cô xem thích căn nào thì chọn đi.”
Tôi: !!!
Cái cảm giác bi thương ngắn ngủi vừa nãy… bị tôi đá thẳng ra sau gáy!
Không có mẹ thương thì đã sao chứ, có nhà là rồi!
16
Tôi danh sách các khu nhà mà họ đưa ra, ngón tay lướt qua từng cái tên từng địa chỉ.
Cùng lúc đó, tôi lén liếc tấm kính trong suốt phía trước.
Mỗi lần tay tôi chỉ vào một căn, trên đỉnh đầu tôi lại tăng thêm một khoản tài sản tương ứng.
Tất cả những căn này đều nằm ở vùng ngoại ô, giá trị tất nhiên không thể so với bất sản trung tâm thành phố.
Thế , khi ngón tay tôi chỉ đến căn cuối cùng, con số trên đầu tôi đột nhiên nhảy vọt, tăng đến mức khiến tôi hít một hơi lạnh sống lưng.
“Tôi chọn căn này.”
Tôi không hề do dự.
Cha của nhà giàu liếc căn tôi chọn, hơi bất ngờ:
“Căn này giá là thấp nhất, vị trí cũng tệ nhất, chắc chắn muốn nó sao?”
Tôi kiên định gật đầu.
Căn nhà trông xoàng xĩnh nhất này, tương lai nhất định sẽ giúp tôi kiếm bộn tiền.
Trong tuần tiếp theo, tôi tất bật chạy ngược xuôi lo các loại thủ tục.
Tôi vừa hoàn tất chuyển nhượng để nắm trong tay căn nhà tiềm năng ở ngoại ô, vừa dốc toàn bộ tài sản để mua đứt một căn cũ ở khu Thâm Vân.
Không chỉ , nhà giàu còn giới thiệu tôi vào ở công ty hoạt hình của họ ấy.
17
Tuy mục tiêu đời tôi là nằm dài hưởng thụ và đếm tiền, tôi vẫn cảm thấy cần phải có phương án dự phòng.
Lỡ như sau nửa năm, năng lực “mắt tài sản” biến mất, mà tôi vẫn chưa đạt tự do tài chính, thì ít ra cũng phải có một công việc lương cao để giữ vững cuộc sống.
Hơn nữa, tôi nghĩ mình vẫn nên phát triển sở thích cá nhân một chút.
Công ty hoạt hình này rất nổi tiếng, từng cho ra đời nhiều bộ anime đình đám.
Tôi thực sự thích vẽ vời, có kinh nghiệm tại một công ty lớn như , tôi có thể tận dụng nền tảng để kết nối với những người trong giới, nếu sau này muốn tách ra riêng, thì cũng có vốn, có quan hệ.
Tôi và công ty mới này như hợp vía, vừa mới vào đã hào hứng trang trí chỗ thật đẹp đẽ.
Mọi người trong công ty đều là người trẻ, ai cũng thân thiện và dễ mến.
Tuy công việc khá bận, gần như ngày nào cũng phải tăng ca, giờ tôi đâu còn thiếu tiền, đi không phải vì miếng cơm, mà là để nâng cao kỹ năng, nên bỗng dưng tất cả trở nên thú vị vô cùng.
Một tuần sau khi tôi vào , sếp lớn cũng chính là họ của nhà giàu, đi công tác từ xa về, đích thân gọi tôi vào văn phòng, rất lịch sự cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ em ấy.
Tôi hơi ngại, chỉ đáp lại vài câu khách sáo.
Lúc chuẩn bị rời đi, giám đốc phòng marketing dẫn theo một vị khách hàng bước vào.
Nghe đây là một khách VIP sắp ký hợp đồng lớn.
Nhưng ngay khi tôi và họ đi ngang qua nhau, bước chân tôi lập tức khựng lại.
Tôi trố mắt trên đầu của giám đốc marketing và khách hàng đều hiện số âm!
Âm!
…Không phải chứ?
Tôi quay lại bàn việc mà ngồi không yên.
Khi sếp tiễn khách ra ngoài, mặt vẫn tươi rạng rỡ, tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đi tìm ấy.
“Anh ơi, tôi nghĩ có một chuyện… nhất định phải .”
Bạn thấy sao?