Lần xem mắt thứ N, tôi thức tỉnh “con mắt tài sản”.
Đối tượng xem mắt thao thao bất tuyệt:
“Tôi có nhà thanh toán một lần ở cả Tomson Riviera lẫn Thượng Hải Bay No.1, áo sơ mi cũng toàn đồ hai vạn tệ một cái.”
Tôi chằm chằm vào dòng chữ đang lơ lửng trên đầu ta:
【Tổng tài sản: -6.000.000 NDT】
Tôi sững người.
Sau đó, không không rằng, tôi dội thẳng một bát dầu ớt lên cái áo sơ mi 2 vạn tệ đó.
Ngay lập tức, trên đầu ta bay ra một con số đỏ chói “-9.9”, tổng tài sản cũng cập nhật tức thì:
【Tổng tài sản: -6.000.009,9 NDT】
1
Cái quái gì… đây chính là “chàng rể thành thật, đàng hoàng” mà mẹ tôi hay đó hả?
Một gã đàn ông nợ tới sáu triệu tệ mà cũng có thể trôi nổi vào thị trường xem mắt sao?
“Cô bị thần kinh à?!”
Đối tượng xem mắt bật khỏi ghế,vừa hất hất mấy giọt dầu ớt trên áo, suýt nữa nhảy luôn một điệu tap dance.
“Chiếc áo sơ mi này của tôi hai vạn tệ đó, đền nổi không?!”
Tôi lập tức giơ điện thoại chụp cho hắn một tấm.
“Mặc đồ Pinduoduo thì cũng chẳng xấu hổ gì,đến xem mắt không phải để cosplay túi rác đâu, diễn giỏi quá rồi đấy.”
“Cô…” – gã đó chỉ tay vào tôi, định mở miệng chửi.
Tôi hất mạnh tay hắn ra:
“Nợ sáu triệu thì đừng có ra đây đời người khác nữa.
Anh hét thêm một câu nữa thôi, tôi đăng lên Tiểu Hồng Thư luôn đấy.”
Mọi người trong nhà hàng bắt đầu xì xào chỉ trỏ, gã kia ôm mặt bỏ chạy.
Bực mình chết đi .
Cái nhà hàng mắc chết khiếp này là do hắn tự chọn, giờ lại còn định bắt tôi trả tiền.
2
Lần xem mắt thứ N lại thất bại thảm , tôi mặt ủ mày chau trở về nhà.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ tôi từ trong bếp bước ra, lập tức nổi trận lôi đình.
“Diệp Phạn! Tiểu Giang con cố hắt dầu ớt vào người nó, rốt cuộc là sao hả? Đây là lần xem mắt thứ mấy bị con hỏng rồi?
Lần sau mà còn không nên chuyện, thì đừng bước chân vào nhà này nữa!”
Miệng bà vẫn lải nhải không ngừng, còn tôi thì đứng ngây ra tại chỗ, chỉ đờ đẫn con số tổng tài sản đang lơ lửng trên đầu bà.
Một con số thật lớn.
Tôi biết mẹ từng thừa kế di sản của ba, chưa bao giờ ngờ rằng nó lại nhiều đến .
“Mẹ đang , con có nghe không đấy?”
Bà đột ngột lao tới, túm chặt tai tôi.
Tôi đau đến rít lên từng tiếng, mà miệng bà vẫn không buông tha:
“Tiểu Giang con không dạy dỗ đến nơi đến chốn, con mẹ mất mặt biết bao nhiêu không hả?”
Tôi thực sự tức điên rồi.
“Tiểu Giang, Tiểu Giang, nghe cứ như nó là con ruột của mẹ !
Nó đang nợ sáu triệu đấy! Nó đến chỗ xem mắt là để đi lừa đảo!”
“Hay mẹ muốn con mình đi gánh nợ cho con trai người ta?”
Mẹ tôi lập tức sững sờ:
“Mẹ… mẹ sao mà biết .
Cũng tại con thôi, ngày thường chảnh choẹ, kén cá chọn canh, bây giờ bị người ta chê hết rồi, nên mới phải đi xem mắt với mấy đứa chẳng ra gì thế này.”
“Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng bênh con trai của người dưng ?”
Tôi thật sự không hiểu nổi,
“Chẳng lẽ chỉ vì con không lớn lên bên mẹ, nên mẹ không có cảm với con sao?
Nhưng rõ ràng là mẹ là người không chịu đưa con đi đấy chứ.”
Mẹ quay mặt đi, giọng cũng dịu xuống:
“Sao con lại thế với mẹ?
Mẹ chỉ là thấy con thất nghiệp rồi, sốt ruột muốn con có người nương tựa thôi.”
Vừa nghe đến chữ “thất nghiệp”, lòng tôi lại cuộn lên nỗi bực bội.
Tôi vốn có năng khiếu vẽ, hồi đại học muốn học thiết kế, mẹ chê học phí cao, sống chết không đồng ý, ép tôi phải học ngành marketing.
Nhưng tôi thật sự không có năng khiếu bán hàng, nên cuối cùng vẫn cố gắng chuyển nghề thiết kế.
Trớ trêu thay, công ty tôi gắn bó suốt bốn, năm năm lại đóng cửa,khiến tôi rơi vào cảnh thất nghiệp.
Nghĩ mẹ ở thành phố này, nên tôi mới đến đây tìm việc, tiện thể trong thời gian thất nghiệp cũng không phải tốn tiền nhà.
Thế mới nửa tháng, mẹ tôi đã tỏ ra rất không vui vì sự hiện diện của tôi, ngày nào cũng bắt tôi đi xem mắt, mong tôi sớm bị “gả đi” cho rảnh nợ.
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã mua cho em một công việc lương cao sao?
Thì giờ mẹ cũng mua cho con một việc như đi, như thế chẳng mấy mà hồi vốn, mẹ cũng không phải lo con nghèo hay không chăm lo cho bản thân nữa.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt mẹ bỗng chùng xuống.
“Công việc đâu phải cứ mua là có, phải tốn một khoản lớn đấy!”
Nhưng theo những gì tôi biết, cái gọi là “khoản lớn” đó chưa bằng một phần năm mươi giá trị tài sản lơ lửng trên đầu bà.
“Thế còn mua cho em , thì không cần tốn tiền sao?”
Mẹ tôi ra vẻ rất có lý:
“Em con từ nhỏ đã yếu đuối, sao chịu vất vả đi xin việc như con chứ.”
3
Tôi suýt nữa thì tức đến bật — em không chịu khổ, còn tôi thì chịu chắc?
Đúng lúc đó, em tôi, Diệp Uyển, tan trở về.
Vừa bước vào cửa, tôi liếc ngay con số trên đầu nó — Tổng tài sản: hai trăm ngàn!
Xem ra công việc mẹ tôi “mua” cho nó đúng là hái ra tiền thật.
Vừa thấy Diệp Uyển, mẹ tôi đã vội vàng chạy ra đón, mặt mày ân cần:
“Cục cưng, đi mệt không? Có đói không? Mẹ nấu canh tuyết nhĩ bách hợp rồi này.”
Tôi hỏi:
“Thế canh đậu xanh sáng nay con muốn uống có không?”
Mẹ lập tức lườm tôi một cái:
“Dù gì cũng là canh ngọt, em con thích uống canh tuyết nhĩ bách hợp, với lại nó đi cả ngày mệt đứt hơi rồi, chị thì nên biết nhường em chứ.”
Bạn thấy sao?