Tôi Có Con Khi [...] – Chương 7

Chương 7

[Chị này nhiều bằng chứng ghê, lần này tôi đứng về phía chị.]

Dư luận lập tức đảo chiều.

Một số cộng đồng mạng nóng tính còn trực tiếp xông vào phòng phát trực tiếp của chị dâu tôi để trút giận.

Bị đánh úp bất ngờ, chị dâu tôi chỉ có thể vội vàng tắt phát trực tiếp.

Nửa tiếng sau, Dương Quỳnh dẫn cả nhà hùng hổ kéo đến tận cửa.

“Lâm Duyệt mở cửa, tao biết mày ở nhà, mau mở cửa.”

Tiếng gõ cửa vừa gấp vừa mạnh thật khó mà ngơ.

Tôi đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, Lâm Diễm Mai đã không khách khí xông vào.

Tôi khẽ nhấc chân, trực tiếp chặn bà ta lại.

“Có chuyện gì thì cứ ở đây, nhà tôi vừa lau xong, không chứa đồ bẩn.”

Sắc mặt Lâm Diễm Mai lập tức trở nên xanh mét, trừng mắt tôi: “Ý mày là gì, mày tao là đồ bẩn?”

Tôi không để ý đến bà ta, ánh mắt vượt qua bà ta về phía Dương Quỳnh đang có vẻ mặt âm trầm phía sau.

Thấy bà ta không vui, lòng tôi vui sướng.

“Chào buổi tối, bà thích món quà tôi tặng không?”

Dương Quỳnh trầm giọng chất vấn tôi: “Cái bài đăng đó là do mày gửi?”

Chuyện này không có gì phải giấu giếm, tôi gật đầu thừa nhận.

“Là tôi gửi, cũng không có gì, chỉ là mấy tấm ảnh chụp màn hình chứng từ chuyển khoản thôi, không quan trọng, khá hữu ích.”

“Bà không biết đấy chứ, mỗi khoản tiền tôi chuyển cho bố đều qua tài khoản ngân hàng, biên lai chuyển khoản tôi giữ cẩn thận lắm.”

“Không phải bà tung tin tôi từ chối phụng dưỡng bố sao? Vậy thì tôi cho mọi người xem mỗi tháng tôi chuyển năm vạn cho bố có phải là từ chối phụng dưỡng không.”

Đừng Dương Quỳnh, ngay cả bố tôi cũng không biết tôi khăng khăng chuyển khoản qua ngân hàng là vì những chứng từ đó.

Lòng người chớ có, lòng phòng người không thể không.

Cho dù là người nhà có quan hệ huyết thống.

Ví dụ như bà nội tôi đó.

Đây là mẹ tôi dạy tôi.

10

“Cho dù mày có thể thanh minh chuyện này, thì vết nhơ mày còn trẻ đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình theo trai sẽ theo mày cả đời.”

Dương Quỳnh tôi với ánh mắt đầy khiêu khích, giọng điệu đầy ác ý không chút giấu giếm.

“Thật sao?” Tôi bật .

Rồi lập tức gửi đoạn video đã quay đi.

“Bà xem xong video trên Weibo rồi chuyện tiếp nhé.”

Một đoạn video dài vài phút, từ đầu đến cuối chỉ có một bà lão xuất hiện.

Nội dung đại khái là năm tôi mười tám tuổi, họ tôi, một kẻ bất tài vô dụng đã uống say đánh nhau với người ta gãy chân người ta.

Người trong thôn ít hiểu biết về pháp luật, đều giải quyết riêng bằng tiền bạc.

Nhà kia đòi hai mươi vạn, nếu không sẽ báo cảnh sát bắt họ tôi.

Dương Quỳnh đâu nỡ để đứa cháu đích tôn của mình ngồi tù, nên đành phải hy sinh tôi.

Với hai mươi vạn, bà ta đã bán tôi cho gã góa vợ già ở làng bên cạnh.

[ – .]

Khi bà mối Mã Linh đến nhà dạm hỏi đã bị tôi nghe thấy.

Tôi dùng chuyện hôn sự này để uy hiếp, ký thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ với Dương Quỳnh.

Tôi chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nhảy vào hố lửa, đêm hôm đó, nhân lúc họ lơ là cảnh giác, tôi đã bỏ trốn.

Cũng may họ không hiểu luật, lại coi cái thỏa thuận kia là thật.

Tôi bỏ trốn một lần rồi không bao giờ quay lại nữa.

Video này đã giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Vết nhơ ư? Không hề tồn tại.

Cộng đồng mạng chỉ càng thêm thương cảm cho tôi khi có những người nhà như .

Sau khi Dương Quỳnh xem video thì ngơ ngác.

“Sao mày thuyết phục Mã Linh quay video này , sao nó có thể giúp mày, có phải mày đe dọa nó không?”

Mã Linh là thân lớn lên cùng bà nội tôi, lại gả về cùng một làng, cảm thân thiết như chị em ruột.

Dương Quỳnh không nghĩ Mã Linh sẽ phản bội mình.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nhưng tôi cố vạch trần cái vẻ ngoài chị em thắm thiết đó.

“Bà nội, bà lớn tuổi thế này rồi, còn không hiểu đạo lý có tiền mua tiên cũng sao? Chỉ cần đủ tiền, phản bội một người thân thì có là gì.”

Ngừng một lát, tôi thêm một câu:

“Chẳng phải bà cũng vì tiền tài mà hủy hoại cả đứa cháu ruột của mình sao? Hai người có thể chơi với nhau cũng không phải là không có lý do.”

Vẻ mặt Dương Quỳnh hoảng hốt, không một lời, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn cũng có chút bi thương vì bị thân phản bội.

Ngay cả Lâm Diễm Mai gọi bà ta cũng không phản ứng.

“Mày xóa video và bài đăng đi.”

Tôi liếc bà ta, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ chế giễu.

“Tôi khuyên bà nên đi khám bác sĩ đi, dù sao người bình thường trong trường hợp này sẽ không ra những lời như đâu.”

“Mày không xóa đúng không, thì chúng tao tự .”

Lâm Diễm Mai xắn tay áo, ánh mắt hung dữ trừng trừng tôi.

“Con trai, giúp mẹ bắt nó lại, nó không chịu xóa thì chúng ta tự xóa. Giật lấy điện thoại của nó.”

Vừa dứt lời, một chậu nước hắt tới.

Trúng phóc Lâm Huy vừa bước đến và Lâm Diễm Mai đang đứng ở cửa.

Tôi còn chưa kịp tránh thì trước mặt đã có người đứng chắn.

Bóng lưng cao lớn rộng rãi che chắn tôi kín mít.

“Một đám người bắt nạt một bé, đúng là trơ trẽn hết chỗ . Tôi vừa đứng ngoài cửa nghe nãy giờ rồi, còn thắc mắc sao lại nhiều người thân kỳ quái thế, mở cửa ra xem, hây! Hóa ra chính là cái nhà đang hot trên mạng. Tôi thật hối hận lúc nãy hắt chậu nước đó không phải là nước sôi.”

Nói xong bóng lưng đó lại quay đầu, vẻ mặt hung dữ an ủi:

“Cô em đừng sợ, ở ngay cạnh nhà em, ghét nhất cái loại người trơ trẽn này, hôm nay có ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu.”

Tôi vóc dáng to lớn của người đàn ông trước mặt và hình xăm lồ lộ dưới chiếc áo ba lỗ.

Thành thật một tiếng: “Cảm ơn .”

Lâm Diễm Mai bị hắt ướt hết người, tức đến nổ phổi.

Vừa thấy người đàn ông kia, lập tức giận mà không dám .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...