Bất kể là Lâm Diễm Mai đắc ý vênh váo khoe khoang với tôi những việc họ , hay là sự phản hồi của tôi.
Đều chỉ là lời suông.
Hoàn toàn không có bằng chứng thực tế nào chống lưng, muốn bác bỏ đơn giản như trở bàn tay.
Nếu là tôi, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dương Quỳnh cũng .
8
Ngày thứ ba sau buổi phát trực tiếp của tôi, Dương Quỳnh ra tay.
Để xoay chuyển dư luận, Dương Quỳnh tuyên bố đã tìm nhân chứng.
Nhưng chuyện tôi từ chối phụng dưỡng bố vốn dĩ là chuyện bịa đặt, lấy đâu ra nhân chứng.
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi bước vào phòng phát trực tiếp của chị dâu.
Vừa phát sóng, số người xem đã lên tới hơn chín mươi vạn, sắp chạm mốc một triệu.
Vừa vào phòng phát trực tiếp này, tôi đã thấy bối cảnh có chút quen mắt.
Nghĩ một lát không nhớ ra là đâu.
Cho đến khi chiếc cổng làng vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong ống kính.
Tôi mới nhớ ra đây là thôn mà tôi đã sống mười tám năm.
Tôi đã ý thức nhân chứng là người trong thôn.
Sẽ là ai đây?
Thật lòng mà , tôi có chút tò mò.
Rất nhanh nghi vấn của tôi đã có lời giải đáp.
Một ông lão tóc đã bạc phơ, chống gậy xuất hiện trong ống kính.
Là tộc trưởng của dòng họ Lâm.
Ông ta chậm rãi bước đến bên chiếc ghế dài, từ từ ngồi xuống.
Người xem bình luận hỏi về thân phận của ông lão.
Lâm Diễm Mai hướng ống kính giới thiệu: “Đây là tộc trưởng già của nhà họ Lâm chúng tôi, cũng là nhân chứng của chúng tôi.”
Nói xong lại lớn tiếng với ông lão:
“Tộc trưởng, ông những gì ông biết về Lâm Duyệt đi, cứ trước ống kính là .”
“Một đứa quái thai đi ngược lại luân thường đạo lý thì có gì đáng .” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ rõ vẻ ghét bỏ.
“Tuổi còn nhỏ không lo học hành, sống c.h.ế.t đòi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, gia đình đối xử tệ bạc với nó, tôi thấy nó chỉ muốn theo trai thôi. Người như nó ra chuyện như cũng không có gì lạ.”
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này người xem đã đặt câu hỏi.
[Có gì chứng minh những gì ông ?]
Lâm Diễm Mai hiển nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Bà ta bình tĩnh lấy ra một tờ giấy từ trong túi, chậm rãi mở ra trước ống kính.
Nội dung trên giấy tôi rất quen thuộc, đó là thỏa thuận bằng văn bản năm xưa tôi ký với Dương Quỳnh để đoạn tuyệt quan hệ.
Nội dung rất đơn giản, chỉ một câu.
“Tôi, Lâm Duyệt, kể từ hôm nay đoạn tuyệt quan hệ với Dương Quỳnh và nhà họ Lâm, không lấy một xu nào của nhà họ Lâm, sống c.h.ế.t không liên quan đến nhà họ Lâm.”
Bên dưới là chữ ký và dấu vân tay của tôi và Dương Quỳnh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trùng hợp hơn nữa, ngày đó lại là ngày này mười năm trước.
Không có hiệu lực pháp lý, vào thời điểm đó, đó là cách hiệu quả nhất để tôi thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Quỳnh, tự cứu lấy mình.
[ – .]
Không ngờ Dương Quỳnh vẫn giữ lại thứ này.
Xem ra bà ta coi nó như con át chủ bài.
Diễn biến sự việc đúng như tôi dự đoán.
Dương Quỳnh quả nhiên đã nắm lấy cơ hội này để xoay chuyển dư luận.
Kết quả cũng đúng như bà ta mong muốn.
Một lần nữa tôi trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trong quan niệm của người thường: “bất hiếu” là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Những người xem không biết sự thật cũng chỉ tin vào những gì họ thấy và nghe.
Lời của tộc trưởng là một minh chứng rõ ràng.
Hơn nữa, một người già sao có thể dối vu khống một đứa cháu trong dòng tộc ?
Kể từ đó, ngày càng có nhiều người tham gia vào đội quân chỉ trích tôi.
Sau khi buổi phát trực tiếp kết thúc, tôi đã thành công lọt vào top tìm kiếm.
Lần này bọn người Dương Quỳnh thực sự nổi tiếng rồi.
Chị dâu tôi với tư cách là một người nổi tiếng trên mạng xã hội đủ tiêu chuẩn, đã không thể chờ đợi để bắt đầu bán hàng.
Đến nước này rồi, họ vẫn không quên mục đích ban đầu.
Còn bảo bố tôi gọi điện thoại khuyên tôi.
9
“Lâm Duyệt, con nhận lỗi với bà đi, đồng ý cầu của bà, biết đâu bà nguôi giận rồi tốt cho con với mọi người.”
Tôi lạnh một tiếng: “Nhận lỗi? Con không sai sao phải nhận.”
“Lâm Duyệt, con cứ nhất quyết như sao? Suy cho cùng đây là chuyện nhà, ầm ĩ lên như thế này có hay ho gì không?”
Tôi không trả lời, tay gõ bàn phím lại càng nhanh hơn.
Bố tôi chuyện một hồi bên kia điện thoại mới phát hiện ra tôi không hề đáp lời.
“Lâm Duyệt.” Ông ta dừng lại một chút, đột nhiên rất tức giận gọi tên tôi.
“Con nghe thấy.”
Âm thanh thông báo gửi bài thành công trên Weibo trùng với giọng trả lời của tôi.
Bố tôi có chút cáu kỉnh: “Con nghe thấy mà không gì, thái độ gì đấy hả…”
Chưa đợi ông ta xong, tôi ngắt lời, hỏi một câu: “Bố, bố giúp họ bôi nhọ con, thật sự là vì con không thể lo hậu sự cho bố sao?”
Bố tôi không gì, một lát sau, tôi nghe thấy một tiếng thở dài.
Trước đây người trong thôn nhạo bố tôi không có con trai, bố tôi sẽ hì hì bảo họ: “Con tôi là học sinh giỏi nhất lớp đấy, giỏi hơn thằng con trai nhà nhiều.”
Lúc đó tôi thật sự nghĩ rằng ông ta không quan tâm có con trai hay không.
Bởi vì tôi thật sự rất cố gắng, thật sự giỏi hơn tất cả các con trai trong thôn.
Không ngờ trong mắt ông ta, cái thứ thừa ra kia lại quan trọng đến .
Tôi không gì, cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, một tài khoản lớn có uy tín trên Weibo đã đăng một bài viết.
Vì tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn, bài viết này chỉ trong vài phút đã leo lên vị trí số một trong hot search.
Rất nhiều cộng đồng mạng sau khi xem hot search đã sôi sục.
[Má ơi, cú lật kèo quá đã, chị này nhẫn nhịn thật giỏi, bây giờ mới tung bằng chứng.]
[Tôi đã bảo cứ để viên đạn bay thêm lát nữa, đừng vội vàng đứng về phe nào, thấy chưa, bị chơi xỏ rồi.]
Bạn thấy sao?