Tôi khẽ , rồi bằng giọng điệu mỉa mai: “Mấy người thật hào phóng quá nhỉ. Rõ ràng có thể cướp trắng, mà vẫn còn chừa lại cho tôi một chút. Có phải tôi nên cảm ơn lòng tốt của mấy người không? Cảm ơn mấy người đã rộng lượng với tôi? Tiếc là tôi trời sinh thích chống đối, đừng là căn nhà, một xu tôi cũng không cho mấy người.”
“Vậy thì không đến lượt mày quyết định.” Dương Quỳnh khẩy.
“Nhân lúc bọn tao còn có thể chuyện tử tế với mày, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn đồng ý cầu của bọn tao đi. Nếu không bọn tao sẽ đăng video chuyện này cho cộng đồng mạng nghe.”
Tôi giả vờ bị kích : “Mấy người quá vô liêm sỉ rồi, lại dám vì chiếm đoạt tài sản của tôi mà tung tin đồn nhảm bôi nhọ tôi. Mấy người không sợ tôi vạch trần mấy người sao?”
7
“Mày có bằng chứng không?”
Lâm Diễm Mai vẻ mặt bình tĩnh, ra vẻ nắm chắc phần thắng.
Bà ta chắc chắn tôi chỉ có thể bị họ nắm thóp, càng thêm đắc ý vênh váo.
“Cái đám cộng đồng mạng đó chẳng có chút đầu óc nào, chỉ cần bọn tao rơi vài giọt nước mắt, vài câu nghe thảm một chút là chúng nó ngu ngốc đến mức đi bạo lực mạng mày ngay.
“Mày nghĩ xem nếu tao thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này, cảnh của mày có phải sẽ càng thê thảm hơn không?”
Tôi khẽ cụp mắt, che giấu cảm trong đáy mắt.
Tôi rất hiểu người này của mình.
Lòng hư vinh cực kỳ nặng.
Khi còn trẻ, từ dung mạo, học vấn đến gia thế, bà ta đều thua kém mẹ tôi.
Sau này, họ tôi dưới sự ép buộc của bà ta, cuối cùng cũng có thể lắp bắp đọc thuộc một bài “Vịnh Ngỗng”.
Bà ta vội vàng dẫn họ đến nhà tôi khoe khoang.
Nhưng lúc đó tôi đã có thể lưu loát đọc thuộc năm sáu bài thơ cổ rồi.
Ngày mẹ tôi mất, cuối cùng bà ta cũng thắng một lần.
Sau này mỗi khi bà ta tìm tôi khoe khoang, tôi đều im lặng.
Trong mắt bà ta, đó là sự yếu thế, có thể khiến lòng hư vinh của bà ta thỏa mãn vô cùng.
Tôi không cần một lời bà ta cũng có thể diễn trọn vở độc thoại.
Giống như bây giờ.
Tôi cố gắng đóng vai một người câm.
Trong lòng lại đang chờ đợi lòng hư vinh của Lâm Diễm Mai bùng nổ đến mức tự vạch trần thêm nhiều thứ.
Quả nhiên Lâm Diễm Mai không tôi thất vọng, mở miệng khoe khoang: “Mày không biết đâu, cái vụ quay video để bôi nhọ mày ban đầu là do bố mày đề nghị đấy. Bố mày ghét mày là con , không nuôi dưỡng chăm sóc ông ta , không thể…”
“Diễm Mai.” Dương Quỳnh đột nhiên lên tiếng ngắt lời Lâm Diễm Mai: “Đừng nữa, nó đang gài bẫy con đấy.”
“Gài bẫy con gì, ở đây có ai đâu, sợ cái gì?”
Lâm Diễm Mai vừa vừa nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bà ta đột ngột về phía tôi: “Con bé c.h.ế.t tiệt, mày dám lén ghi âm?”
[ – .]
Tôi ngước mắt thẳng vào ánh mắt giận dữ và cảnh giác của bà ta.
Im lặng hai giây, tôi chợt .
“Phản ứng cũng nhanh đấy, bà đoán sai rồi. Tôi không thích những thủ đoạn kém hiệu quả như ghi âm.”
Lâm Diễm Mai ngẩn người: “Nói là sao?”
Tôi bình tĩnh lấy chiếc điện thoại đã hơi nóng trong túi ra, hướng màn hình đang cuộn tròn những dòng bình luận về phía họ.
Tôi khẽ mỉm : “Tôi thích phát trực tiếp hơn.”
Sắc mặt Dương Quỳnh và những người khác đột nhiên thay đổi.
“Con khốn này, mày lại dám phát trực tiếp. Mau tắt đi, mau tắt ngay đi.”
Vừa vừa định giật lấy điện thoại của tôi.
Tôi không vội vàng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với họ.
Vừa lùi vừa lớn tiếng : “Mấy người muốn gì? Muốn cướp điện thoại à?”
“Từ lúc bước vào cửa đến giờ các người gì, bọn họ đều nghe thấy hết rồi, cái gì cần biết cũng đã biết rồi, bây giờ muốn tắt cũng muộn rồi.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi thêm một câu.
“Mấy người lợi dụng lòng thương của cộng đồng mạng để lừa dối họ, dẫn dắt họ đến bạo lực mạng tôi, còn mình thì trốn sau xem kịch, mấy người coi cộng đồng mạng là đồ ngốc à?”
Vừa dứt lời, dòng bình luận trong phòng phát trực tiếp im lặng một cách kỳ lạ trong một giây.
Những cộng đồng mạng bị chạm vào nỗi đau lập tức bùng nổ.
Dòng bình luận trong phòng phát trực tiếp cuồng loạn như điên, đủ loại lời lẽ khó nghe lướt nhanh như gió.
“Không phải đâu, vừa nãy đều là giả hết, là con khốn này cố dẫn dắt tôi.”
Lâm Diễm Mai sốt ruột đến đỏ cả mặt, luôn miệng cố gắng giải thích.
“Ngay từ đầu nó đã bày mưu tính kế rồi, giăng bẫy dụ tôi nhảy vào, sau đó phát trực tiếp đóng vai nạn nhân. Tất cả đều là một mình nó đạo diễn diễn xuất, mọi người đừng tin.”
Tôi liếc những bình luận trong phòng phát trực tiếp, phát hiện vẫn có một bộ phận người tin lời bà ta.
Thấy những bình luận trong phòng phát trực tiếp sắp đi lệch hướng, tôi vội vàng kéo lại.
“Rốt cuộc ai tự biên tự diễn trong lòng tự rõ. Bà là tôi giăng bẫy dụ bà nhảy vào, nếu mấy người không thì sao lại dễ dàng mắc lừa như , rõ ràng là mấy người chột dạ.”
“Ngay từ đầu mấy người đã ép tôi sang tên nhà và chia cổ phần cho mấy người, còn đe dọa tôi, thái độ đắc ý kiêu ngạo biết bao.”
“Bây giờ phủ nhận những lời vừa nãy là giả, chẳng phải là vì tôi phát trực tiếp sao? Mấy người sợ cộng đồng mạng phát hiện ra sự thật nên mới bắt đầu biện bạch.”
“Trước ống kính một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác, đến người bị đa nhân cách cũng không diễn giỏi bằng mấy người.”
“Hôm nay, tôi nhân dịp đang phát trực tiếp này xin rõ, tiền cấp dưỡng trước đây tôi chưa từng thiếu một xu, sau này phần của tôi tôi cũng sẽ không thiếu một đồng. Nhưng nếu mấy người muốn moi thêm tiền từ tôi thì đừng hòng có một xu.”
Từ khi sự việc xảy ra đến hôm nay, buổi phát trực tiếp này xem như lần đầu tiên tôi lên tiếng phản hồi.
Bạn thấy sao?