Trong đó, chủ nhân tài khoản – chị dâu tôi – là người hưởng lợi nhiều nhất, thu hút vô số người theo dõi, còn giúp ta thành công chen chân vào hàng ngũ những người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Nhưng dần dần, cộng đồng mạng bắt đầu không còn thỏa mãn với việc xem náo nhiệt nữa.
Có người dựa vào thông tin tiết lộ trong video bắt đầu “đào” ra tôi.
Thời đại thông tin, gì có bí mật cá nhân nào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Những cộng đồng mạng thích soi mói chỉ mất một ngày đã “đào” ra toàn bộ thông tin cá nhân, địa chỉ nhà và công ty tôi việc.
Vì thông tin bị lộ, trên đường đi về tôi bị người ta nhận ra rồi đuổi theo chửi mắng.
Trước cửa nhà cũng xuất hiện những đống rác bốc mùi hôi thối một cách khó hiểu.
Điều khiến tôi tức giận nhất là công ty cũng bị liên lụy.
Thậm chí còn có người nửa đêm gọi điện thoại đến chửi mắng và đe dọa tôi.
Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, tôi trở thành “kẻ vong ơn bội nghĩa” mà cả cộng đồng mạng đều biết.
Chuyện náo loạn đến mức này, ngược lại tôi lại không hiểu nổi.
Chỉ là một suất học, tại sao họ lại cố chấp như ?
Việc tung tin đồn nhảm nhí, bán thảm thương như rất dễ bị vạch trần.
Lẽ nào họ không sợ bị lật tẩy?
Sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị phản tác dụng ngay.
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra lẽ nào thì điện thoại đã reo.
Là một số lạ.
Trực giác mách bảo tôi, là Dương Quỳnh.
Điện thoại reo đến tiếng thứ hai, tôi nhấc máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia khẽ “hừ” một tiếng.
Đúng là Dương Quỳnh.
Giọng điệu của bà ta quái gở: “Ôi dào, cuối cùng cháu cũng nghe máy rồi cơ đấy, bà còn tưởng cháu c.h.ế.t rồi chứ?
“Một đứa nhóc ranh chưa mọc đủ lông cũng dám đấu với tao, mày trốn đi, sao không trốn tiếp đi?”
Tôi không để ý đến giọng điệu kỳ quái của bà ta.
Hít sâu một hơi, tôi bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc bà muốn gì?”
“Xem cháu kìa, bà già rồi, chỉ muốn gặp cháu chuyện cảm thôi mà.”
“Bà nghĩ tôi tin không?” Tôi hừ lạnh.
Bà ta chẳng thèm quan tâm : “Tin hay không tùy mày dù sao tao rồi đấy, mày đến thì chúng ta chuyện đàng hoàng, mày không đến… cũng có thể thử xem.”
Tôi không ngốc, đương nhiên nghe ra bà ta đang đe dọa tôi.
“Tôi sẽ về.”
Nói xong tôi liền cúp điện thoại.
Thật sự cần phải về một chuyến rồi.
6
Không thời gian cụ thể.
Cho nên khi tôi đứng ngoài cửa nhà, trong nhà vẫn đang hả hê.
“Mẹ, vẫn là mẹ lợi nhất, cái con bé Lâm Duyệt đó tưởng trốn đi là chúng ta không gì nó, mẹ ra tay một cái là nó ngoan ngoãn tự tìm đến cửa rồi. Thế này thì tốt rồi, đợi nó về con sẽ bảo nó sang tên căn nhà cho Kim Bảo, sau này căn nhà đó là của Kim Bảo nhà mình.”
[ – .]
Lâm Diễm Mai vừa xong đã bị Dương Quỳnh mắng một câu: “Đồ vô tích sự.”
Một giọng nam trẻ hơn vang lên:
“Mẹ, mẹ quên rồi à, mấy người trên mạng chẳng phải đã bới móc ra là Lâm Duyệt mở công ty sao? Đã mở công ty chắc chắn rất có tiền.”
Dương Quỳnh khen một câu: “Vẫn là thằng cháu lớn của bà đầu óc nhanh nhạy.”
Lâm Huy : “Đó cũng là do bà dạy dỗ tốt.”
“Chúng ta nuôi Lâm Duyệt lớn như , không thể nuôi không công , hơn nữa, nó là con sau này cũng phải gả đi.”
“Con gả đi như bát nước đổ đi, chúng ta không thể trơ mắt nó mang hết tài sản này về nhà chồng lợi cho người ngoài .”
Một giọng non nớt khác vang lên.
“Đúng , đồ của đều là của con, không thể để cho người ngoài .”
Vừa dứt lời, mấy người trong nhà đều rộ lên, không ngừng khen ngợi.
Trong tiếng khen ngợi, tôi nghe thấy giọng của bố tôi.
Ông ta : “Kim Bảo ngoan lắm, cháu yên tâm đi, đồ của cháu cho cháu, sau này đồ của ông cũng là của cháu. Sau này ông còn trông cậy vào cháu để chăm sóc ông khi về già đấy, ha ha ha.”
Kim Bảo lập tức đáp: “Ông ngoại yên tâm, sau này cháu sẽ nuôi ông ngoại đến già.”
Hay lắm, người này đến người kia đều có ý định này.
Tất cả những nghi ngờ trong khoảnh khắc này đều có lời giải đáp.
Hóa ra suất học chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là nhắm vào tài sản của tôi.
Già trẻ không ai tốt đẹp gì.
Cả nhà này khiến tôi tức điên lên.
Tôi vốn còn muốn ngồi xuống chuyện đàng hoàng.
Bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, tôi đưa tay đẩy mạnh cửa ra.
Tiếng lớn khi cánh cửa đập vào tường thu hút sự ý của mọi người.
Thấy là tôi, mấy người đó không hề tỏ ra bối rối.
“Mặt mũi mày lớn thật đấy, bọn tao phải hết lời, rồi mời mọc mày mới chịu về.”
Tôi im lặng họ, bình tĩnh một câu: “Vì tài sản của tôi mà bày ra nhiều chuyện như , thật là khó mọi người rồi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người liền thay đổi.
Lời này của tôi đã vạch trần họ rồi.
Họ cũng không giả vờ nữa, lập tức lộ ra bản chất tham lam.
“Đã biết rồi thì bọn tao cũng chẳng vòng vo với mày gì. Yêu cầu của bọn tao rất đơn giản, chỉ hai điều thôi. Mày hoàn thành thì bọn tao sẽ đăng video giúp mày thanh minh, trả lại sự trong sạch cho mày.”
Tôi vừa định mở miệng từ chối, nghĩ một lát lại đổi ý.
“Yêu cầu gì?”
Chính câu này đã khiến họ ảo tưởng rằng tôi sẽ thỏa hiệp.
Còn trơ trẽn đưa ra cầu.
“Thứ nhất, sang tên căn nhà khu trường điểm của mày cho thằng Kim Bảo nhà tao, sau này căn nhà đó thuộc về thằng Kim Bảo nhà tao. Thứ hai, nghe mày còn mở công ty, mày chuyển một nửa cổ phần công ty cho họ mày là , bọn tao cũng không cần nhiều.”
Tôi từng thấy sư tử há miệng đòi ăn, chưa thấy ai há miệng to đến .
Cái nhà này đúng là hết lần này đến lần khác vỡ giới hạn của sự vô liêm sỉ.
Bạn thấy sao?