Tôi Có Con Khi [...] – Chương 3

Chương 3

Đầu dây bên kia im lặng một chút, giọng có chút không vui truyền đến.

“Trong mắt con, bố là người chỉ biết tìm con đòi tiền thôi sao?”

Câu hỏi tự chuốc lấy nhục như , câu trả lời dĩ nhiên là khẳng định.

Tôi im lặng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi nghĩ ông ta cũng chẳng cần câu trả lời của tôi.

Hỏi xong có lẽ cũng tự thấy mất mặt, thái độ ông ta lập tức trở nên cứng rắn, giọng điệu ra lệnh.

“Con lập tức về nhà cho bố.”

Tôi tùy tiện : “Có chuyện gì qua điện thoại đi, con bây giờ rất bận, không đi .”

“Tao cực khổ nuôi mày lớn, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, tao mày không nghe nữa đúng không? Bây giờ tao bảo mày về nhà mày còn không muốn, có phải đợi đến khi tao c.h.ế.t mày mới chịu về không?”

Bất ngờ bị quát , tôi còn ngơ ra một chút.

Tôi không biết gì nên nhắc nhở ông ta: “Bố, hai hôm trước con mới về nhà. Hơn nữa nghe bố quát lớn như , giọng rất khỏe, xem ra sức khỏe tốt, còn sống lâu chán.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giận dữ : “Chỉ bảo mày về nhà thôi mà nhiều thế, đã thì mày cứ đợi tao c.h.ế.t rồi về.”

Bố tôi xong liền cúp điện thoại.

Tôi nghe tiếng tút tút trong ống nghe, bình tĩnh cất điện thoại.

Trợ lý Tiểu Lý đứng bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, có về không ạ? Cuộc họp chiều nay có cần dời lại không?”

Tôi nghĩ một lát, lắc đầu: “Cuộc họp cứ tiến hành bình thường.”

Ông ta muốn tôi về nhà như , chắc chắn có vấn đề.

Tôi đoán là biết ngay.

Chẳng qua cũng chỉ vì căn nhà khu trường điểm kia.

Bất kể họ có tính toán gì, tôi cũng không muốn kẻ ngốc chịu thiệt.

Tôi không về, họ không tìm tôi, lâu dần chắc sẽ bỏ ý định thôi.

Dù sao xưa nay bố tôi cũng không quan tâm đến tôi.

Tôi ở đâu ông ta không biết, tôi việc ở đâu, gì ông ta cũng không biết.

Cho nên không sợ họ đến nhà ầm ĩ.

Liên tục mấy ngày tôi đều không về, tan là về thẳng nhà .

Mấy ngày này bố và tôi mỗi ngày gọi điện thoại đến mười mấy cuộc.

Tôi không nghe cuộc nào, trực tiếp để chế độ im lặng.

Những cuộc điện thoại oanh tạc như kéo dài một tuần mới ngừng.

Tôi tưởng là vì không tìm tôi nên họ bỏ cuộc.

Nhưng không ngờ họ còn có chiêu độc ác hơn.

5

Tối hôm đó, tôi đang lướt điện thoại xem video thì thấy một tiêu đề “Chỉ vì trốn tránh việc phụng dưỡng bố, mà đơn phương cắt đứt liên lạc với gia đình.”

Trong video có một vòng người vây quanh, người bị vây quanh không rõ mặt.

Tôi chỉ liếc qua loa rồi chuẩn bị lướt sang video khác.

Đúng lúc này, ống kính di chuyển, lộ ra khuôn mặt chính diện của người bị vây quanh.

Đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy dài với đôi mắt tam giác, trông rất khó gần.

Người này tôi nhận ra.

[ – .]

Chính là người mà tôi vô cùng ghét.

Trước mười tám tuổi tôi gọi bà ta một tiếng bà nội.

Tôi lại tài khoản đăng video, phát hiện là chị dâu tôi, người streamer nội dung nhạy cảm.

Tôi im lặng ngồi dậy, chăm xem video.

Trong video, Dương Quỳnh khóc rất thương tâm, hình tượng người phụ nữ khổ sở lập tức xây dựng vững chắc.

Tôi thấy miệng bà ta mấp máy, đang gì đó.

Video có quá nhiều tạp âm nên không nghe rõ lắm.

Tôi tăng âm lượng lên, lúc này mới nghe rõ những lời Dương Quỳnh nghẹn ngào kể lể.

“Cháu tôi từ nhỏ đã có tính kỳ quặc. Chúng tôi cứ nghĩ là do nó mất mẹ nên mới buồn bã như , nên ai cũng nhường nhịn nó. Ai ngờ đứa trẻ chúng tôi khó nhọc nuôi nấng lại thay đổi nhanh đến thế, thật là lòng dạ sắt đá.”

“Bố nó một mình nuôi nó khôn lớn, mang bao nhiêu bệnh tật vào người. Giờ già rồi, đến lúc cần con chăm sóc thì nó lại bỏ đi biệt tăm.”

“Tôi chỉ muốn hỏi mọi người, con như có phải đạo không, lương tâm nó có cắn rứt không?”

Trong video có người chửi một câu:

“Mẹ kiếp, cái đồ vong ơn bội nghĩa này mà là con tao, tao đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Trong đám đông vây xem trong video cũng có mấy người hùa theo chửi bới.

Đợi mọi người chửi xong, Dương Quỳnh giả bộ bênh vực: “Có lúc con bé cũng tốt lắm, tôi không tin nó thực sự xấu xa như . Bây giờ chúng tôi không ai liên lạc với nó, chúng tôi cũng thực sự hết cách rồi, mới quay video này lên mạng nhờ mọi người giúp tìm nó.”

“Nếu ai thấy nó thì bảo nó về nhà… thôi, cứ bảo nó gọi điện về nhà đi.”

Sau đó bà ta lại thẳng vào ống kính với vẻ mặt đầy mong đợi:

“Lâm Duyệt à, bà tin cháu không phải là người như , cũng tin cháu như là có nỗi khổ riêng…”

Nghe Dương Quỳnh chụp lên đầu tôi hết tội danh này đến tội danh khác, tôi có cảm giác bất lực như muốn tát vào màn hình mà không .

Nhưng nhiều hơn cả là sự giận dữ và bi ai.

Tôi giận dữ vì họ lại dùng thủ đoạn gần như hủy hoại tôi như để đối phó với tôi.

Càng bi ai hơn khi tôi và họ có quan hệ huyết thống.

Tôi không nghe tiếp nữa, trực tiếp thoát ứng dụng.

Vốn dĩ video có lượt xem không cao, tôi cũng không để ý.

Ai ngờ chỉ một ý nghĩ sai lầm đó lại khiến cảnh của tôi trở nên bị hơn.

Đến khi tôi xem lại video, lượt xem đã vượt quá mười triệu.

Hôm qua còn là một video vô danh ở xó xỉnh nào đó, hôm nay đã trực tiếp leo lên vị trí hot search.

Sự thay đổi lớn như khiến tôi kinh ngạc.

Khi bấm vào xem, tôi lập tức hiểu ra.

Hóa ra nhân vật chính của video đã đổi thành bố tôi.

Trong video, bố tôi nước mắt lưng tròng tố cáo tôi là “đứa con bất hiếu”.

Lời lẽ đều ám chỉ tôi vô vô nghĩa, lạnh lùng tàn nhẫn.

Bố ruột đích thân ra mặt, chẳng phải đây là bằng chứng thép rồi sao?

Những cộng đồng mạng cả đời thích hóng hớt lập tức cảm thấy hứng thú.

Cơ hội đứng trên đỉnh cao đạo đức phán xét người khác mà không chút áp lực tâm lý như thế này sao có thể bỏ qua?

Thế là số người xem tăng lên gấp bội.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...