Tôi Chúc Cô Ấy [...] – Chương 7

 

7

 

"Xin lỗi, tôi không chấp nhận những lời buộc tội và phỉ báng vô căn cứ của . Có một người mẹ như tôi , không ai sẽ hạnh phúc hơn Tranh Tranh." Tôi ngắt lời Tống Luật Thanh.

 

"Tranh Tranh sẽ có một cái đầu tỉnh táo, có tài sản không bao giờ hết, con bé sẽ có vô số cách khác nhau để thành công – con bé sinh ra đã thừa hưởng tài sản và mối quan hệ gia đình tích lũy qua nhiều thế hệ, con bé có thể bất cứ điều gì mình muốn miễn là không vi phạm đạo đức và pháp luật, bởi vì con bé có vô số cơ hội để thử và sửa sai.

 

"Gia đình con bé có khả năng và vốn liếng để con bé trở thành một người hạnh phúc, cũng có thể mở đường cho bất cứ điều gì con bé muốn ."

 

"Đó chỉ là những gì em nghĩ, sao em biết Tranh Tranh thực sự muốn những thứ đó?"

 

"Anh có thể đi ra đường hỏi bất kỳ ai xem họ có hứng thú với cuộc sống như không."

 

"Thư Ý, em biết tại sao không em không? Bởi vì em cũng như bố mẹ , trong mắt em chỉ có tiền."

 

"Vậy à? Vậy tôi phải cảm ơn , vì đã cho tôi thấu bộ mặt thật của sớm như , không lãng phí cả đời tôi."

 

"Tôi không quan tâm," tôi đáp lại với vẻ thờ ơ.

 

"Anh suy nghĩ quá lý tưởng rồi. Dù có đổ hết tài sản vào việc nuôi dạy Tranh Tranh suốt đời, sao đảm bảo rằng con bé sẽ trở thành một đứa trẻ xuất sắc? Thư Ý, người như em, luôn tính toán từng chút một, liệu em có chấp nhận nếu sau này con em không xuất sắc không?"

 

"Ha," tôi khẩy, càng không muốn để tâm đến tên ngốc Tống Luật Thanh này.

 

"Tôi đã rồi, chỉ cần con bé vui là đủ. Con tôi, nghĩ con bé cần phải phấn đấu à? Con bé đến thế giới này là để hưởng thụ."

 

"Ngay cả khi con tôi sau này trở thành một thợ bánh, con bé cũng sẽ là thợ bánh hạnh phúc nhất, với nhân cách toàn diện và độc đáo."

 

"Em không sợ rằng con em sẽ bị ảnh hưởng tâm lý khi sống trong một gia đình đơn thân sao?"

 

"Anh nghĩ quá nhiều rồi," tôi đứng dậy, "có một người cha như mới là vết nhơ trong cuộc đời con tôi. Không có , cuộc sống của con bé mới thực sự tốt đẹp."

 

"Nói thật," tôi suy nghĩ một lúc.

 

"Tôi thấy thật nực , Tống Luật Thanh."

 

"Nếu thực sự sống trong một gia đình giàu có mà không hạnh phúc, tôi có thể hiểu tại sao muốn thoát khỏi mọi thứ hiện tại. Nhưng sống trong một gia đình như , không hạnh phúc sao?"

 

"Anh vừa coi thường tiền bạc, khinh bỉ bố mẹ mình vì tiền, lại tận hưởng mọi lợi ích mà gia đình mang lại – bao gồm không giới hạn ở số tiền và mối quan hệ mà bố mẹ cung cấp, sự tôn trọng và ngưỡng mộ mà nhận nhờ gia đình giàu có của mình trong suốt 28 năm qua, cũng như bộ vest đặt ở nước ngoài, đồng hồ và khuy măng sét trị giá hàng triệu đô mà đang đeo."

 

"Vậy nên, không cảm nhận lợi ích mà tiền bạc mang lại sao? Vừa tận hưởng lợi ích đó, vừa giả vờ như mình không cần, không thấy mình thật mâu thuẫn sao?"

 

Tống Luật Thanh im lặng rất lâu.

 

Một lúc sau, khi tôi chuẩn bị đuổi ta ra khỏi nhà, ta đột nhiên :

 

"Anh có lỗi với em và con , không thể gì khác, ấy và sẵn sàng từ bỏ tất cả vì ấy."

 

"Anh không cần nhấn mạnh điều đó với tôi, tôi cũng không muốn biết người phụ nữ đó đến mức nào, chẳng liên quan gì đến tôi."

 

Ngay từ khi phát hiện Tống Luật Thanh ngoại khi tôi mang thai, tôi đã từng đau khổ rất nhiều.

 

Lúc đó tôi đã mang thai đến giai đoạn cuối, khi Tống Luật Thanh phản bội tôi, ta không hề do dự.

 

Anh ta chưa từng nghĩ đến việc nếu một ngày nào đó tôi phát hiện ra, tôi sẽ ra sao, liệu có chuyện gì xảy ra hay không.

 

Chỉ riêng điều đó đã đủ để ta phải trả giá.

 

Tôi không phải là người dễ tha thứ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...