3
"Nói không học Ivy League là không học, đi Bắc Âu thành lập đội nhiếp ảnh là đi, khởi nghiệp thất bại thì lại như không có chuyện gì tiếp tục đăng ký vào các trường đại học hàng đầu khác – ba mẹ đã cho quá nhiều lựa chọn chưa?
"Anh thực sự nghĩ cuộc sống của mình tồi tệ sao? Đổi lại là người khác, nếu họ cần nuôi gia đình hoặc không có nền tảng gia đình vững chắc như , liệu họ có thể sống thoải mái như thế không?"
"Hôm nay Tranh Tranh như , có phải là em dạy con bé không?" Tống Luật Thanh không tranh luận trực tiếp với tôi, chuyển chủ đề.
Nghe lời , tôi càng cảm thấy phiền toái.
"Tôi không muốn tát vào ngày sinh nhật Tranh Tranh, đừng ép tôi."
"Anh không rằng em có mưu mô, chỉ nghĩ rằng trẻ con quá thông minh cũng không tốt."
"Nếu còn nghe thấy xấu con tôi, đừng trách tôi trở mặt không nhận người. Chẳng lẽ tôi có thể tiên đoán rằng dì sẽ khó một đứa trẻ nhỏ như sao?
"Tôi đứng xa như , chẳng lẽ tôi có thể truyền âm từ xa để bảo con bé phải gì để hài lòng ông nội của nó? Tống Luật Thanh, đừng quên rằng cuốn sách đó là do ba cờ đặt lên."
"Có lẽ nghĩ nhiều quá rồi, xin lỗi."
"Ai thèm sự xin lỗi của một kẻ ngốc, nên giữ lại những lời đó, nghĩ xem sao để giải thích với ba mẹ mình thì hơn."
Tôi quay người bỏ đi, giữa chừng lại Tống Luật Thanh một lần nữa: "Anh thật sự có vấn đề."
Bầu không khí trong căn nhà cổ vẫn tốt, ba mẹ của Tống Luật Thanh luôn nở nụ trên khuôn mặt.
Cho đến tối, sau khi tiễn khách ra về, Tống Luật Thanh quỳ xuống đất.
Trước cơn bão, bầu trời luôn yên bình.
"Ba, con..." Tống Luật Thanh mở miệng.
Sắc mặt của ông ngay lập tức thay đổi.
"Ta biết con đã chuyện gì ngu ngốc, ta cũng biết con muốn gì, ta cho con biết, một khi con đề cập đến nó, đừng trách ta không nhận con là con nữa."
"Mẹ." Tống Luật Thanh đổi lời.
Mẹ chồng tôi sững sờ một chút, rồi ôm đứa trẻ ngồi cùng tôi một chỗ.
"Đừng gọi ta là mẹ."
Tống Luật Thanh cúi đầu, không thêm gì nữa.
Im lặng lan tỏa giữa chúng tôi.
"Ba." Tống Luật Thanh lại mở lời, "Ba biết con như thế nào mà. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ điều gì con muốn , không ai có thể ngăn cản con.
"Bỏ học để khởi nghiệp là ý muốn của con, mở studio nhiếp ảnh là ý muốn của con, bao gồm cả việc sau này quay lại học cũng là ý muốn của con. Những điều này, ban đầu ba đều không đồng ý, sau đó, dù ba không đồng ý, con vẫn .
"Vì , nếu con thật sự muốn một việc gì đó, ba không thể ngăn cản ."
"Bây giờ con đang đe dọa ta sao?" Có lẽ vì sợ bé sợ, giọng ông không lớn, đầy uy nghiêm.
"Con không có ý đó, con chỉ muốn tự do."
Tống Luật Thanh ngốc đến mức khiến người ta cảm thấy buồn .
"Chính vì ta đã cho con quá nhiều tự do, nên con mới dần dần vỡ mọi giới hạn của con người!
"Con có nghĩ rằng mình rất giỏi không, Tống Luật Thanh? Ban đầu tất cả mọi người đều phản đối việc con bỏ học, con không nghe, sau đó nộp hồ sơ, con đã tự do, rời đi là rời đi, tất cả các vấn đề hậu quả là do ta cử người giải quyết.
"Con muốn khởi nghiệp, ta không từ chối, cũng không can thiệp vào giấc mơ của con như con , ta chỉ rằng con quá lý tưởng, đừng mọi việc theo ý mình, ít nhất con phải xem xét liệu quốc gia mà con chọn để khởi nghiệp có thể giúp công ty con phát triển lâu dài hay không! Nhưng con có nghe không?
"Con đã mua vé máy bay để đi ngay lập tức. Con không có tiền, không có quan hệ, và không có nguồn lực!"
Ta không còn cách nào khác, vì lý tưởng của con, ta đã bí mật tìm những người có kinh nghiệm để giúp con– nếu không, sao con dễ dàng thu hút vốn đầu tư như ? Nhưng dù ta đã giúp con nhiều như thế, cuối cùng con cũng thất bại đấy thôi!
"Con đã gọi điện về nhà, rằng hình thị trường không như ý con , ta và mẹ con khuyên con đừng quá cố chấp, bất kỳ điều gì cũng không thể đạt trong một sớm một chiều... Nhưng con có nghe không? Con vẫn không nghe!" Ông cụ nhiều lời như thế.
Bạn thấy sao?