Tôi Chúc Cô Ấy [...] – Chương 1

Văn án

 

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Tống Luật Thanh bắt đầu thích thư ký của mình.

 

ấy, không ngần ngại cắt đứt với gia đình, bỏ vợ và con .

 

Ngày ra đi, quỳ trước bàn thờ tổ tiên suốt đêm, để lại toàn bộ tài sản cho tôi và con .

 

"Anh xin lỗi em và con, không còn cách nào khác, ấy, và có thể từ bỏ mọi thứ vì ấy.

 

"Anh sẽ không quay lại nữa, gia đình và tiền bạc chỉ là những thứ trói buộc .

 

"Sống trong một gia đình chỉ có tiền mà không có , thật sự không may.

 

"Nếu không thể ở bên người mình , sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

 

Tôi liếc một cái, dứt khoát ký vào "Thỏa thuận ly hôn" và nhận hết số tiền.

 

Tình đầy rẫy những lỗ hổng, bị tổn thương không đáng để giữ lại.

 

Không cần nữa cũng tốt.

 

 

 

1

 

Trong buổi tiệc thôi nôi của con , bé không để ý đến những món đồ quý giá xung quanh mà chập chững đứng lên và cầm lấy cuốn tự truyện về kinh doanh mà cha của Tống Luật Thanh đã viết.

 

Mọi người xung quanh đều .

 

Người lâu năm của ông nội bé : "Có vẻ như đứa trẻ này sau này sẽ thừa kế sự nghiệp của ông nội đấy."

 

"Đúng , chỉ cần chạm vào đã lấy thứ đáng giá nhất."

 

Ông nội của tươi rói.

 

Ông bế con bé vào lòng và cùng bà nội trêu .

 

Lúc này, dì của Tống Luật Thanh mỉm và lấy cuốn sách từ tay con bé, đặt nó lên một chiếc bàn gần đó.

 

"Để chúng ta xem, liệu đứa trẻ này thực sự thích cuốn sách của ông nội, hay chỉ vì cuốn sách đó gần nhất."

 

Tôi liếc bà ta mà không gì.

 

Dì của Tống Luật Thanh trước đây từng muốn giới thiệu con nuôi của mình cho ta, đáng tiếc, bà ta quá tự tin vào bản thân.

 

Gia đình Tống Luật Thanh đã thẳng thừng từ chối, chọn kết hôn với gia đình tôi thay vì gia đình bà ta.

 

Dì của Tống Luật Thanh không dám phàn nàn với gia đình ta, luôn tỏ ra không ưa tôi.

 

Trước đây, tôi quá nhún nhường, nghĩ rằng "một điều nhịn là chín điều lành."

 

Không ngờ, hôm nay bà ta dám đám trong tiệc thôi nôi của con tôi.

 

Cuốn sách đặt lên một chiếc bàn cao hơn nhiều so với tầm với của con bé.

 

Cô bé lên, rồi ông nội với vẻ bối rối.

 

Dì của Tống Luật Thanh lớn.

 

"Giờ thì không với tới rồi, phải không? Con bé phải lớn nhanh lên mới lấy ."

 

Tôi cảnh đó mà cảm thấy không thoải mái, định gì đó thấy con bé cố gắng vươn tay với lấy chiếc bàn.

 

Việc lấy cuốn sách gần như là không thể.

 

Tay của con bé giơ lên vẫn không cao bằng chiếc bàn.

 

Nhưng ngay sau đó, con bé một hành khiến mọi người ngạc nhiên.

 

Con bé dùng tay kéo chiếc khăn trải bàn cổ đang chạm đất, rồi lùi lại một bước, kéo mạnh chiếc khăn xuống.

 

Khăn trải bàn rơi xuống đất, cuốn sách cũng trượt xuống theo.

 

Con bé mỉm nhặt cuốn sách lên và lại như một chim cánh cụt nhỏ, chạy về phía ông nội.

 

Dì của Tống Luật Thanh sững sờ: "Đứa trẻ này... Thật thông minh, đúng là thông minh thật hahaha..."

 

Ông nội của bé tươi đến nỗi gương mặt nhăn nheo: "Cháu ngoan của ông, ông thật sự rất cháu hahahaha... Tranh tranh, lại đây để ông kỹ hơn."

 

Mọi người xung quanh vẫn còn ngạc nhiên.

 

Bà nội của bé đứng dậy và với dì của Tống Luật Thanh: "Chị chị, sao lại khó con bé thế?"

 

Dì của Tống Luật Thanh mặt đỏ bừng, gượng gạo vài lời cho qua chuyện, và mọi việc coi như đã qua đi.

 

Tôi và Tống Luật Thanh đứng ở một góc khá xa, còn phần lớn khách mời là bè và người thân của cả hai bên gia đình.

 

Mọi người chuyện rất sôi nổi.

 

"Anh sắp đi rồi." Tống Luật Thanh đứng gần tôi.

 

Tôi một cái: "Thật khó cho , phải đến tham dự tiệc thôi nôi của Tranh Tranh, chắc chắn lỡ mất thời gian ở bên người của rồi, phải không?"

 

Tống Luật Thanh cau mày tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...