Hạ Vân Chu trốn trong góc, nghe hết tất cả.
Tôi ngồi đối diện hắn, hắn mắc kẹt trong lưới , ánh mắt tràn đầy kiên định, thề non hẹn biển rằng cả đời này sẽ không bao giờ phụ bạc Tô Hiểu.
Tôi khuấy nhẹ ly nước, thầm.
Ở độ tuổi này, càng bị cản trở, lại càng trở nên mãnh liệt.
Bọn họ sẵn sàng chống lại cả thế giới chỉ để bảo vệ thứ cảm này.
Nhưng mà…
Một vở kịch sao có thể kết thúc dễ dàng như ?
Tôi chỉ cần một câu:
"Tô Hiểu bị ép đưa ra nước ngoài rồi..."
Là đủ để biến ta trở thành ánh trăng sáng duy nhất trong lòng Hạ Vân Chu.
Đàn ông—nhất là những kẻ không có não như hắn—rất giỏi tự biên tự diễn.
Hắn tự mình viết nên một câu chuyện cẩu huyết, vẽ ra hình tượng tổng tài si , bị ép chia xa người vì ta bị cưỡng chế đưa đi nước ngoài.
Nhưng cái gọi là "ánh trăng sáng", thực chất chẳng có bao nhiêu giá trị.
Ai cũng có một vầng trăng sáng của riêng mình, và Tô Hiểu cũng không phải ngoại lệ.
Khi tôi đang tìm kiếm một người đóng thế có nét tương đồng với Hạ Vân Chu, một người đàn ông ngồi xuống trước mặt tôi.
Tỷ lệ cơ thể của hắn ta—hoàn toàn giống Hạ Vân Chu.
Hắn ta đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng :
"Tôi sẽ quân cờ của .
Chỉ cần… để Tô Hiểu rời đi."
Tôi Tô Hiểu dựa vào lòng người đóng thế, hai người tứ ngọt ngào, không khỏi lắc đầu bật .
"Không phải chứ?
Cô thật sự có thể đương với một kẻ có gương mặt giống hệt Hạ Vân Chu sao?
Không thấy khó chịu à?"
Tô Hiểu liếc tôi một cái, siết chặt tay người đóng thế, giọng điệu đầy kiên định:
"Tôi linh hồn ấy.
Hơn nữa, chỉ cần đợi một thời gian nữa, ấy sẽ khôi phục lại gương mặt thật của mình."
Dưới sự sắp đặt của tôi, người đóng thế đã phẫu thuật thẩm mỹ để trở thành Hạ Vân Chu.
Và sau khi tin tức tôi và Hạ Vân Chu đính hôn lan truyền, Tô Hiểu đã gọi điện cho hắn.
Cô ta vừa bóng gió, vừa xúi giục hắn thực hiện kế hoạch giả chết, để hai kẻ nhân bạc mệnh này có thể cao chạy xa bay mãi mãi.
Tôi nhẹ, cầm ly rượu lắc nhẹ:
"Rất nhanh thôi, màn kịch cuối cùng sắp bắt đầu rồi.
Tôi đảm bảo, sẽ không thể rời mắt đâu."
Vì những sự kiện gần đây, nhà họ Giang và nhà họ Hạ quyết định tổ chức họp báo chung.
Một mặt là giải thích rõ ràng mọi chuyện, một mặt là khôi phục danh tiếng của hai nhà trong thành phố A.
Tôi và người đóng thế mặc lễ phục đôi, vẫy tay chào giới truyền thông, diễn trọn vai vợ chồng hạnh phúc.
Cha tôi đứng dậy, cúi người xin lỗi trước toàn bộ khách mời:
"Tôi rất xin lỗi vì sự ngu xuẩn của con trai tôi, đã ra hàng loạt rắc rối này.
Tôi thực sự xấu hổ vì đã phiền công chúng."
Nhưng ông ta không hề nhắc đến bất kỳ hình nào dành cho Giang Ninh.
Tôi nhếch môi nhạt, tôi biết ông ta đang tính toán điều gì.
Cha mẹ Hạ cũng cúi đầu xin lỗi, đồng thời trả lời các câu hỏi từ báo giới.
Sau đó, cha Hạ giơ tay ra hiệu, giọng trầm ổn:
"Hôm nay, ngoài việc rõ mọi chuyện, chúng tôi còn một thông báo quan trọng.
Xin mời mọi người cùng xem video tư liệu."
Bạn thấy sao?