3
Để tròn vai, Trương Thúy Hoa và Thẩm Thế Hiền đã chuẩn bị sẵn giấy chứng tử, điều này thật sự giúp ích rất nhiều cho tôi lúc này.
Tôi lấy giấy chứng tử từ trong túi ra và đưa cho nhân viên.
Sau khi kiểm tra không có gì sai sót, ta nhấn nút điều khiển băng chuyền.
Tôi lạnh lùng Thẩm Thế Hiền bị đẩy vào lò hỏa thiêu, lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, nhẹ nhàng : “Đi đường bình an.”
Hai giờ sau, nhân viên nhà hỏa táng mang ra một hộp tro cốt nhỏ: “Thưa , xin chia buồn.”
Khoảnh khắc tôi nhận lấy hộp tro cốt, lòng tôi đột nhiên run lên.
Tôi thấy Thẩm Thế Hiền!
Không, chính xác hơn là tôi thấy hồn ma của ta.
Linh hồn ta, đen nhẻm, toát ra làn khói mờ ảo, chân phải từng bị đánh gãy lúc trước giờ lơ lửng trong không khí.
“Đồ đàn bà ch//ết tiệt! Tại sao lại hỏa táng tôi?”
Anh ta tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu: “Cô đã gi//ết tôi thật rồi! Cô có biết không hả?”
Xuyên không vào tiểu thuyết đã là chuyện kỳ lạ, giờ lại thấy hồn ma cũng không có gì ngạc nhiên nữa.
Tôi giả vờ không thấy ta, bình tĩnh cảm ơn nhân viên nhà hỏa táng, rồi quay người bước đi.
“Lâm Nhan! Đứng lại cho tôi!”
Anh ta giận dữ bay theo, cố gắng bóp cổ tôi.
Nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể tôi mà không ra chút tổn thương nào.
Tôi còn phát hiện một điều thú vị, linh hồn của ta luôn gắn liền với hộp tro cốt, đi đâu cũng phải theo.
Tôi nhếch mép , ôm hộp tro cốt rồi bắt xe đến bệnh viện.
Trương Thúy Hoa đã tỉnh dậy trên giường bệnh, đang cố gắng ngồi dậy không thể.
Tôi nhanh chóng đặt hộp tro cốt xuống, bước tới đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Bác sĩ mẹ bị đột quỵ nhẹ do quá đau lòng, cần phải nghỉ ngơi.”
Trương Thúy Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt mờ đục đầy lo lắng: “Con dâu, họ hàng ở quê đã đến chưa? Thi thể của Thế Hiền đã đưa về chưa?”
Trương Thúy Hoa từng với tôi, quê nhà họ rất coi trọng việc chôn cất, người ch//ết phải chôn cất đúng lễ, để “lá rụng về cội.”
Trong nguyên tác, Lâm Nhan vì bị chủ nợ quấy rối mà không thể lo liệu, khi họ hàng ở quê đến, họ đã đưa t.h.i t.h.ể của Thẩm Thế Hiền đi mà không cần hỏi ý kiến, từ đó mở ra con đường bi kịch của ấy.
“Mẹ à, không cần phải phiền phức như đâu.”
Tôi nhấc hộp tro cốt lên, vỗ nhẹ: “Nhà hỏa táng đang giảm giá, người thì con đã hỏa táng rồi.”
Phòng bệnh bỗng chìm vào im lặng.
Trương Thúy Hoa trợn tròn mắt, không tin vào tai mình: “Con… con gì cơ?”
“Con , Thẩm Thế Hiền, đứa con trai quý giá của mẹ, đã bị hỏa táng rồi, giờ chỉ còn là tro bụi.”
Tôi rõ từng chữ, từng từ một.
Trương Thúy Hoa không thể giả vờ nữa, bà nhảy dựng lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi, giận dữ đến nỗi mặt đỏ bừng: “Đồ trời đánh thánh vật kia! Tôi đã là phải đưa về quê chôn cất mà! Sao lại coi lời tôi như gió thoảng qua tai?”
“Tại sao lại hỏa táng? Tại sao?! Trả con trai lại cho tôi! Trả con trai lại cho tôi!”
Bà ta gào thét, rồi bỗng chốc bật khóc thảm thiết.
“A— Tôi sẽ gi//ết , gi//ết đồ đàn bà đê tiện!”
Thẩm Thế Hiền lao đến, đánh tôi tới tấp vô ích.
Bạn thấy sao?