Ngày cuối cùng của tháng Bảy, tôi nhận lương tháng đầu tiên.
Siêu thị 2 triệu 264, tiệm ăn sáng 672, dạy kèm 640.
Trừ ký túc 200, còn lại 3 triệu 376.
Tôi ra ngân hàng mở tài khoản, gửi 3 triệu.
Tối tan ca, Vương Lệ kéo tôi đi ăn nướng.
“Phát lương rồi, đi ăn mừng!” Cô ấy gọi hai chai bia.
Tôi nhấp từng ngụm nhỏ, cổ họng cay xè.
“Ở ký túc mấy lâu rồi?” Tôi hỏi.
Cô ấy đếm ngón tay: “Chắc một năm rưỡi. Bố tao lấy vợ mới, nhà đâu còn chỗ cho tao.”
Dĩa hẹ nướng bưng lên, ấy ăn ngấu nghiến.
“Còn mày? Sao bỏ nhà đi?”
Tôi chằm chằm giọt nước trên chai bia: “Họ không cho tao học đại học.”
“Đệt!” Cô ấy đập bàn, “Tao cũng thế! Bắt tao đi công ty điện tử!”
Cô ấy giơ chai bia: “Uống vì bọn mình – mấy đứa chẳng ai cần!”
Chai bia cụng vào nhau, nước mắt tôi rơi vào bọt bia.
Giữa tháng Tám, phòng trọ ẩm mốc.
Ga giường tôi nổi mốc đen, ho mãi không dứt.
“Đi mua thuốc đi,” Vương Lệ , “nghe mày ho cứ như lao phổi ấy.”
Trong tiệm thuốc, lọ siro ho rẻ nhất giá 18 nghìn.
Tôi đứng lưỡng lự trước kệ, bỗng bị người ta va phải.
“Xin lỗi…” Tôi ngẩng đầu, sững lại.
“Cô Linh?”
Giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi – Linh Vân – cầm hộp thuốc hạ sốt, cũng ngạc nhiên.
“Thiều Vũ Tình? Em gì ở đây ?”
Tôi theo phản xạ giấu bảng tên nhân viên ra sau lưng: “Em… đi thêm.”
Cô cái áo đồng phục siêu thị trên người tôi, mày cau lại.
“Em đâu đỗ Sư phạm Bắc Kinh rồi mà?”
Đèn tiệm thuốc sáng chói mắt tôi cay.
“Em nghỉ một năm.” Tôi đáp.
Cô kéo tôi ra ngoài, ngồi xuống ghế đá ven đường.
“Sao thế?” Giọng dịu hơn khi ở trên lớp.
Tôi móng tay mình, chỗ nào cũng bị giấy thùng siêu thị cứa rách.
“Nhà… có chút khó khăn.”
Cô thở dài: “Vũ Tình, em là học trò giỏi nhất từng dạy.”
Nước mắt tôi rơi xuống nền xi măng.
“Thi đại học dành cho người lớn,” bất ngờ , “em từng nghe chưa?”
Tôi ngẩng đầu.
“Em có thể lấy bằng cấp ba thi thẳng cao học,” mắt sáng lên, “hoặc tự học lên đại học rồi thi cao học cũng .”
Tim tôi đập thình thịch: “Thật sự ạ?”
“Đương nhiên!” Cô lục bút ra, viết một dãy số vào lòng bàn tay tôi, “Đây là đại học của , giờ hướng dẫn ôn thi cao học.”
Tôi siết chặt nắm tay, như nắm cọng rơm cứu mạng.
“Cảm ơn …” Tôi nghẹn ngào không tiếp .
Cô vỗ vai tôi: “Vũ Tình, nhớ nhé, giáo dục là tài sản không ai lấy cắp .”
Tôi theo bóng đi xa, lòng bàn tay nóng lên.
Tối hôm đó, trong góc kho tôi tìm thấy một cuốn lịch bỏ đi.
Tôi khoanh tròn ngày 15 tháng 8 năm 2023.
Bên cạnh viết một hàng chữ nhỏ:
“Ngày đầu tiên tái sinh.”
Cuối tháng Tám, mưa lớn đổ bất ngờ.
Tôi ôm thùng giấy đầy tờ rơi khuyến mãi chạy về siêu thị mà nửa người vẫn ướt sũng. Vương Lệ đứng ở cửa nhân viên vẫy tay gọi tôi, nước từ tóc văng lên mặt tôi.
“Thằng Lý hói tìm mày!” Cô hạ giọng, “Mặt nó y như vừa ăn phải cứt.”
Tôi hất tóc ướt qua một bên, tim đập thình thịch. Tuần trước chỉ vì vỡ một chai nước tương mà bị trừ năm chục, không biết lần này nó lại kiếm chuyện gì.
Tôi đẩy cửa phòng việc, điều hòa lạnh ngắt hòa cùng mùi thuốc lá phả ra. Cái trán hói bóng dầu của quản lý Lý sáng dưới đèn, đối diện bàn việc là một dáng người quen thuộc – Hồng Mai.
Móng tay tôi lập tức bấu vào lòng bàn tay.
“Tiểu Thiều này,” quản lý Lý xoa tay, “người này bảo là của em?”
quay đầu lại, khóe miệng mắt lạnh như băng. Hôm nay mặc áo hoa mới tinh, tóc uốn xoăn, cổ tay đeo vòng vàng lấp lánh chói mắt.
“Vũ Tình,” giọng ngọt như rót mật, “cả nhà tìm con khổ muốn chết.”
Tôi lùi lại một bước, lưng áp vào cánh cửa lạnh toát.
“Cháu không về.”
Quản lý Lý ho khan một tiếng: “Cái này… chuyện gia đình bọn không tiện can thiệp…”
đột nhiên đứng bật dậy, ba bước thành hai lao tới trước mặt tôi. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc pha lẫn mùi mồ hôi chua.
“Bốp!”
Một cú tát tai tôi ù đi.
“Cho mày mặt mà không biết điều!” Móng tay sắc nhọn của chọc vào trán tôi, “Cả nhà nuôi mày ăn mặc học hành, mày trả ơn kiểu này à? Ở cái ổ bẩn thỉu này cho thiên hạ vào mặt!”
Tôi liếm vết máu nơi khóe miệng, không gì.
“Quản lý Lý phải không?” đổi mặt như hoa, “Con bé này nó bướng bỉnh, để nhà đưa về dạy dỗ. Lương tháng này coi như bọn tôi xin lỗi, không cần trả.”
Trán hói của quản lý Lý sáng lên: “Cái này… không hợp quy định…”
móc ra một cây thuốc Trung Hoa nhét vào tay ông ta: “Anh thông cảm nhé.”
Tôi cây thuốc mà bật . Năm ngoái bà nội mổ, tôi gọi điện xin vay hai triệu, khóc lóc than nghèo nửa tiếng đồng hồ.
“Cháu không đi.” Tôi không to đủ rõ, “Cháu đủ tuổi rồi, không có quyền ép.”
Mặt lập tức sầm lại. Bà túm lấy cổ áo tôi, chiếc vòng vàng chèn vào xương quai xanh đau nhức.
Bạn thấy sao?