18
Ngày 19 tháng 7, Giang Tự không ra khỏi nhà.
Dì Giang sang nhà tôi chơi, Giang Tự bị sốt, nằm liệt giường cả ngày.
Bạch Chi Ninh có đến thăm, bị cậu ta buông vài câu là đuổi đi.
“Thật kỳ lạ, mấy tuần qua A Tự gần như ngày nào cũng dính lấy con bé đó. Từ hôm nhà chị về, nó bỗng lạnh nhạt hẳn.”
“Thục Lan này, chị hỏi thật… liệu A Tự với Viễn Viễn nhà em còn có thể…?”
Mẹ tôi lập tức cắt lời bà ấy.
“Chuyện của bọn trẻ, để bọn trẻ tự quyết. Người lớn mà chen vào chỉ mọi thứ rối tung thêm thôi.”
Dì Giang thở dài, không gì thêm nữa.
19
Chiều ngày 20 tháng 7, giấy báo trúng tuyển của tôi gửi đến.
Giấy báo của Giang Tự chắc cũng về rồi, vì trong group lớp, ai nấy đều hò hét ăn mừng.
Nghe , sau khi nhận giấy báo trúng tuyển, Giang Tự và Bạch Chi Ninh đã rủ nhau đi du lịch Tây Tạng.
Giang Tự nhắn tin hỏi tôi có muốn đi cùng không, là còn có mấy cùng lớp cũng đi.
Tôi từ chối.
Nỗi buồn vui của con người vốn chẳng bao giờ giống nhau, niềm vui sau này của cậu ấy, tôi không muốn chen vào nữa.
Ngày 18 tháng 8, đúng hôm có kết quả trúng tuyển hệ cao đẳng, Giang Tự và Bạch Chi Ninh vừa từ chuyến du lịch trở về.
Bạch Chi Ninh gửi lời mời tụ họp trong group lớp.
【Chắc mọi người đều nhận giấy báo trúng tuyển rồi nhỉ? Tối nay tụ họp ăn một bữa đi, tớ bao.】
Group lớp lập tức rôm rả hưởng ứng.
Tôi không gì.
Bạch Chi Ninh tag thẳng tên tôi.
【Thẩm Tinh Viễn, tớ biết cậu ghét tớ, dù gì đây cũng là lần tụ họp cuối cùng trước khi mỗi người đi một ngả. Có thể sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa, cậu nể mặt đến một chút cũng không sao?】
Nhóm thân của ta cũng lần lượt tag tên tôi, ồn ào đến mức tôi phát cáu, liền trả lời hai chữ:
【Không rảnh.】
Tôi thật sự không rảnh.
Ba ngày trước tôi đã bay tới Kinh Đô.
Hôm nay vừa tham gia xong một cuộc thi vẽ, tiện thể còn giành giải nhì.
Ừm, chỉ là sở thích cá nhân thôi.
Vài ngày tới, cho đến lúc nhập học ở Đại học Kinh Đô, tôi sẽ ở lại đây.
Nhờ bố mẹ giới thiệu, tôi nhận một công việc gia sư gần trường, dạy kèm cho học sinh chuẩn bị lên lớp 12.
Chủ nhà là đại học của bố mẹ, cũng là giáo sư của Đại học Kinh Đô.
Lương theo giờ là hai trăm, mỗi ngày dạy ba tiếng, bao ăn bao ở.
Tính đến lúc nhập học cũng khoảng tám ngàn tệ.
20
Trong group lớp vẫn đang bàn tán chê bai tôi, phiền đến mức tôi chặn luôn thông báo cho đỡ mỏi mắt.
Giang Tự nhắn tin cho tôi.
【Dù sao cũng là học, cậu nể mặt một chút không?】
Tôi xem rồi, không trả lời.
Cậu ta gọi điện, tôi thấy, không bắt máy.
Cậu học sinh chuẩn bị vào lớp 12 – Lục Hoài Thời – mà tôi đang dạy, ghé lại gần.
“Chị ơi, người ta gọi điện cho chị mấy lần rồi. Nếu không muốn nghe thì chặn luôn đi cho nhẹ đầu.”
Tôi không nhịn bật .
Tưởng đâu em ấy khuyên tôi nghe máy, ai ngờ còn cứng hơn cả tôi.
Chặn thì tôi không chặn đâu, dù gì cũng từng là hàng xóm.
21
Tháng Chín, mùa tựu trường.
Ngày đầu huấn luyện quân sự, tôi mệt rã rời, lúc trở về ký túc thì thấy một gương mặt quen thuộc dưới lầu.
“Viễn Viễn, mình chuyện một chút đi.”
Là Giang Tự.
Cuối cùng thì cậu ta cũng biết tôi vào Đại học Kinh Đô.
Tôi tìm một quán cà phê.
Vừa khuấy cà phê, vừa thấy cậu ta cứ tôi chằm chằm mà không câu nào.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Không phải là muốn chuyện sao? Nói đi? Sao lại im?”
Cậu ta mím môi, gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi, chán chường.
“Viễn Viễn, không phải cậu điền nguyện vọng học cao đẳng sao? Sao… sao lại vào Đại học Kinh Đô?”
Tôi nhướng mày.
“Sao? Tôi không học cao đẳng khiến cậu thất vọng à? Hay là… vì tôi không đi học cao đẳng nên Bạch Chi Ninh chia tay cậu, giờ cậu tới tìm tôi tính sổ?”
Nếu thật sự là như , thì đúng là cậu ta mặt dày không biết xấu hổ.
Cậu ta ngẩn ngơ tôi, trong mắt thoáng qua chút tổn thương, giọng cũng mang theo vài phần đơn.
“Không phải đâu. Tớ chia tay với ấy rồi. Ở bên ấy rồi tớ mới nhận ra… ấy không giống như trong tưởng tượng. Có lẽ… tớ không thật sự thích ấy.”
“Viễn Viễn, tớ rất mừng vì cậu không chọn học cao đẳng. Đại học Kinh Đô mới là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Tớ thật lòng chúc mừng cậu.”
“Lần này tớ đến đây là muốn gặp cậu. Cũng muốn hỏi xem… liệu bọn mình còn có khả năng…”
Tôi lạnh, cắt ngang lời cậu ta.
“Không có.”
“Giang Tự, tôi đã rất rõ rồi – tôi không cần cậu nữa.”
Cậu ta còn định gì đó, thì Lục Hoài Thời từ xa đi đến.
“Chị ơi, mẹ em về rồi. Tối nay qua nhà em ăn cơm nhé?”
Giang Tự Lục Hoài Thời, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Đã như rồi, tôi cũng chẳng cần phải áy náy gì.
“Cậu ấy là…” Tôi định giải thích theo bản năng, đổi ý, chủ khoác tay Lục Hoài Thời.
“Như cậu thấy đấy. Mỗi người đều nên bắt đầu cuộc sống mới.”
Tôi không muốn tiếp tục vẻ mặt giả vờ bi lụy của cậu ta nữa.
Tôi biết, huống này người ta gọi là “truy vợ”.
Nhưng tốt nhất là nên dập tắt hy vọng từ sớm.
Kẻ đã bị loại khỏi cuộc chơi… thì nên vĩnh viễn dừng lại ở quá khứ.
Ra khỏi quán cà phê cùng Lục Hoài Thời, tôi ngoái đầu lại một cái.
Giang Tự, tạm biệt.
Bạn thấy sao?