Lâm Tử Phong lập tức mở danh sách bè của tài khoản công khai, lướt từng người một.
Cuối cùng, dừng lại ở một cái tên.
Người đối xử tốt với thì nhiều. Nhưng kiểu ngượng ngùng, lúng túng, đặc biệt gượng gạo, khác hẳn người khác — thì chỉ có một người: Triệu Vũ Tình.
Có thể là ấy không?
Lâm Tử Phong bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện giữa hai người, nhớ lại từng chi tiết trong những lần tiếp .
Cô ấy mỗi lần chạm mặt đều như không dám thẳng vào mắt.
Hôm ghét Triệu Vũ Tình, thì ngay sau đó “ qua mạng” lại không muốn gặp mặt nữa, và… Triệu Vũ Tình thì đột nhiên nhiệt lạ thường.
Trùng khớp hoàn toàn!
Khớp hết!
Lâm Tử Phong đến mức gương mặt trở nên có phần kỳ quặc. Đã tìm ra em rồi, lần này em đừng hòng thoát khỏi tay !
“Anh định gì tiếp theo?” — em út đầy phấn khích, cảm thấy chuyện này như đang xem phim trinh thám !
“Người ta lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Vậy thì bước đầu tiên là phải để tụi tiếp thật nhiều.” — Lâm Tử Phong giờ đã không còn buồn nữa. Anh tỉnh táo rồi, IQ đã trở lại.
“Bước thứ hai càng dễ hơn: để hai đứa em xuất hiện, cho cả thế giới biết có hai em ruột.”
“Hiểu lầm hóa giải rồi, giờ chỉ còn chờ xem ấy phản ứng thế nào.”
Lâm Tử Phong . Hai em cũng . Cả ba người cùng , vừa sảng khoái vừa… hơi rùng mình.
Kế hoạch ấn định — lập tức hành !
Còn tôi, chỉ cảm thấy dạo gần đây mình thật quá đen đủi.
Không hiểu sao, hot boy trường lại cứ như cái bóng, suốt ngày xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Bất kể tôi gì, chỗ nào cũng có mặt cậu ấy. Dù là việc nhóm hay chạy việc vặt, kiểu gì cũng có tên Lâm Tử Phong trong danh sách.
Thật khó hiểu.
Lúc tôi còn thầm mến cậu ấy, hai đứa như hai đường thẳng song song không giao điểm.
Bây giờ chia tay rồi, số lần gặp mặt lại càng ngày càng tăng.
Nhưng mà…
Dù cậu ấy có đẹp trai cỡ nào, Dù cậu ấy có dịu dàng ra sao, Dù cậu ấy giúp đỡ tôi nhiều thế nào,
cũng không thay đổi sự thật là: cậu ấy từng ghét tôi. Càng không thay đổi chuyện cậu ấy là một tay đào hoa chính hiệu.
Nghĩ tôi lại bực mình. Nếu không phải vì tấm ảnh trong trang cá nhân kia, có khi tôi đã sa vào lưới rồi!
Thật quá nguy hiểm!
Hôm đó vào buổi trưa, phòng ban tôi đang tăng ca việc. Ai cũng mặt mũi uể oải, chỉ riêng hot boy là mặt mày tươi rói.
Có người trêu: “Hot boy của tụi này hôm nay sao vui dữ ? Công việc chưa đủ mệt hả?”
Lâm Tử Phong hớn hở: “Trưa nay hai đứa em của tôi sẽ đến thăm. Lâu rồi chưa gặp, tôi cũng thấy nhớ tụi nó.”
“Em hả?” — cả phòng như nổ tung. “Cậu còn có tận hai đứa em ?”
“Đúng rồi, nhà tôi ba em lận.”
“Ba người? Trời đất ơi! Cậu đã đẹp trai rồi, không biết hai em cậu đẹp cỡ nào nữa?”
“Tụi nó không đẹp bằng tôi đâu, tôi giống mẹ, còn tụi nó giống ba.”
Nghe tới đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành…
Không lẽ…
Cho đến khi hai em của Lâm Tử Phong xuất hiện, tôi mới nhận ra… đúng thật là hai người trong ảnh mà cậu ấy đăng lên trang cá nhân.
“Ê, hot boy nè nhà cậu ai cũng có mắt hai mí hết à? Da lại còn trắng nữa?” — một cùng khoa buột miệng , câu đó như một cú đánh tan mọi ảo tưởng cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi kỹ rồi so sánh từng chút một.
Đúng là ba người họ… có vài nét giống nhau thật.
Tôi tê liệt luôn rồi!
Tê hết cả người!
Tôi còn đang ủ rũ than thở chuyện thất đây nè!
Ai ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm…
Hot boy trường ấy mà!
Một người trai vừa đẹp trai, vừa ngọt ngào, vừa hoàn hảo như thế…
Vậy mà tôi lại tự tay đẩy cậu ấy ra xa.
Tôi thực sự chỉ muốn quay về hôm đó, lôi cổ mình dậy và hét vào mặt: “Mày điên rồi sao?! Hối không kịp rồi đó!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?