2
Đợi đến khi buổi văn nghệ kết thúc,
Đợi đến khi tôi trở về ký túc xá,
Điện thoại của tôi gần như không ngừng rung lên.
Mở ra xem thì đúng như dự đoán, là tin nhắn tới tấp từ người online của tôi — cũng chính là hot boy của trường, Lâm Tử Phong.
【Bảo bối, trả lời với! Em im lặng như , tim như lửa đốt!】
【Bảo bối, sai chỗ nào? Em chỉ cần , nhất định sửa! Đừng không để ý đến như mà!】
【Để nghĩ xem… Có phải hôm qua trả lời tin nhắn trễ quá không?】
【Nhưng thật sự không cố ý mà! Là em cứ nài chụp ảnh để đăng bài kêu gọi vote cho nó, chụp xong, gửi bài xong mới thấy tin nhắn của em á!】
【Em của ?】 — giữa một loạt tin nhắn, tôi nhanh chóng bắt từ khóa.
【Trời ơi, bảo bối chịu nhắn lại rồi! Đúng, là em . Nó tham gia cuộc thi vẽ thiếu niên toàn quốc, nhờ phụ kéo vote.】
Tôi mở lại trang cá nhân của ấy, đúng là cạnh rạng rỡ kia còn có một bức tranh, trên ảnh còn có chữ kêu gọi vote và kèm theo một đường link.
Tôi chỉ biết ôm đầu.
Cái màn ghen tuông vô cớ của tôi… đúng là say không để đâu cho hết.
Nhưng ngẫm lại, nhờ chuyện bất ngờ này mà tôi lại có một điều bất ngờ còn lớn hơn.
【Nhìn thái độ nhận lỗi của hôm nay cũng đấy, em tha cho . Em cũng sẽ vào vote cho em một phiếu.】
Lâm Tử Phong mừng rỡ, cuối cùng tôi cũng chịu không giận nữa, cuối cùng cũng chịu trả lời rồi.
Mà nhờ thế, cũng hiểu ra một điều — online của mình biết ghen. Nghĩ tới đó, trong lòng càng thêm vui mừng.
【Bảo bối yên tâm, sau này sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.】
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lâm Tử Phong suy nghĩ một chút, liền chuyển khoản cho tôi 520 tệ.
Cảm thấy như là khá ổn.
Tôi thì đến không khép miệng .
Là một đứa mờ nhạt như tôi, người như hot boy của trường xưa nay chỉ dám ngắm từ xa…
Vậy mà không ngờ lại vô chinh phục bông hoa cao ngạo trên đỉnh núi ấy.
Nếu để mấy chị hay em đang theo đuổi Lâm Tử Phong mà biết chuyện này, chắc sẽ há hốc mồm mất!
Nghĩ đến cảnh tôi và Lâm Tử Phong sau này công khai nhau, ánh mắt ghen tị của người khác thôi là tôi đã sung sướng lắm rồi.
“Đinh đông”
Tôi thấy thông báo chuyển khoản từ Lâm Tử Phong — 520 tệ.
Biết chiều ghê ha?
Tôi vui đến mức sắp bay luôn khỏi mặt đất.
Tôi đúng là gặp vận may trời cho rồi.
Bạn trai qua mạng vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đúng là quá tuyệt vời!
Không , người như Lâm Tử Phong mà để vuột mất thì tiếc lắm. Phải ra tay trước mới là thượng sách.
Tôi phải nhanh chóng “xử lý” ấy mới .
【Bao giờ chúng ta gặp mặt ngoài đời ?】
Tin nhắn vừa gửi đi, liền hồi âm ngay lập tức.
【Anh lúc nào cũng sẵn sàng cả.】
Quả nhiên là rất có thành ý. Tôi bắt đầu tính toán trong đầu: hôm đó mình nên mặc gì, trang điểm ra sao…
Tự dưng thấy quần áo trong tủ chẳng có bộ nào đủ đẹp, mỹ phẩm cũng không đủ xịn, phải tranh thủ mua thêm mới .
Hơn nữa, Lâm Tử Phong đã gửi tiền cho tôi, thì tôi cũng nên chuẩn bị quà đáp lễ, có đi có lại mới đúng phép.
Nghĩ , tôi liền gửi thêm một tin nhắn:
【Anh thích gì ?】
【Anh thích em.】
Tin nhắn hồi âm mặt tôi đỏ bừng.
Trời ơi, trước đây thấy nhắn mấy câu như tôi còn chẳng đỏ mặt, thế mà giờ lại…
【Em là đang hỏi…】 — tôi gõ nửa câu thì lại xóa đi.
Tặng quà thì phải tạo bất ngờ, không nên hỏi trực tiếp như .
Tôi nghĩ lúc gặp mặt, mình đem theo món quà chắc chắn sẽ khiến hài lòng cho xem.
【Vậy ghét gì nhất?】 — tôi nghĩ rất kỹ, chỉ cần không tặng nhầm thứ người ta ghét là .
【Anh ghét Triệu Vũ Tình.】
???
Tôi bật dậy khỏi ghế.
Trời đất ơi, không thể tin ! Một đứa mờ nhạt như tôi mà lại lọt vào mắt xanh của hot boy trường?
Vậy mà ấy còn nhớ tên tôi cơ đấy!
Tôi thậm chí còn không biết mình từng gì khiến ấy “chướng mắt” nữa kìa…
Nói thật thì giữa tôi và cậu ấy đâu có chút giao tiếp nào cho ra hồn.
Hai người chẳng với nhau mấy câu, sao tự nhiên lại khiến người ta ghét chứ?
【Triệu Vũ Tình là ai ? Cô ấy gì khiến ghét đến thế?】 — tôi thật sự thấy hoang mang.
Bạn thấy sao?