Thằng bé thi không tốt, hôm nay chỉ xuất hiện một chút rồi về phòng, quyết tâm ôn thi lại, còn muốn chuyển đến trường Nhất Trung.
“Cậu có thấy của tớ không? Hôm nay em ấy dẫn em họ tới, là muốn xin chữ ký của cậu.”
Tôi gật đầu.
Hôm nay Thẩm Tình đúng là có đến, con bà ấy trông nhỏ hơn Giang Miểu Miểu một chút, nhanh nhẹn hoạt bát, hoàn toàn khác với Tần Qua.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy lạnh sống lưng: “Tần Qua đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ta?”
Thẩm Việt ngạc nhiên: “Nghe là họ đến cùng nhau mà…”
Cây bút trên tay rơi “cạch” một cái, tôi chạy lên tầng hai.
Đẩy cửa phòng Giang Miểu Miểu ra, bên trong trống không.
Gõ cửa phòng Giang Trạch, vẻ mặt cậu ta hoang mang.
Hỏng rồi.
19.
Giang Miểu Miểu tỉnh lại, người trước mặt, theo bản năng lùi về sau.
Một giây trước vẫn đang học trong phòng, Tần Qua đột nhiên xông vào. Chưa kịp gọi người thì em ấy đã mất đi ý thức.
“Anh… Anh muốn gì!”
Tần Qua bóp má em ấy: “Miểu Miểu, em nghĩ mình trốn sao?”
“Tần Qua, điên rồi, buông tôi ra!”
Giang Miểu Miểu vùng vẫy, tay Tần Qua càng lúc càng siết chặt.
“Miểu Miểu, tại sao em không thích ? Có phải vì nhà họ Giang không? Có phải họ ép em không? Hửm?”
“Tôi đã là tôi không… Ưm.”
Đầu lưỡi Tần Qua nhói đau, “chát”, một cái tát giáng xuống.
Trên gương mặt trắng nõn của Giang Miểu Miểu in hằn dấu tay rõ ràng.
“Miểu Miểu, đừng thách thức giới hạn của .”
“Anh muốn người em nhuốm đầy mùi của , cả đời này là người của .”
Giang Miểu Miểu lấy con d.a.o nhỏ trong túi ra, không chút do dự đ.â.m vào n.g.ự.c Tần Qua.
Đó là con d.a.o em ấy lấy từ trên bàn học, chị đã , dù bất cứ lúc nào cũng phải ưu tiên bảo vệ bản thân.
Tần Qua loạng choạng ngã xuống đất, gầm lên: “Trần Lộ Chu, mày còn chờ gì nữa?”
Tên trong bóng tối hiện ra, hung hăng đá vào người dưới đất một cái: “Đáng đời mày!”
Rồi cậu ta nhướng mày Giang Miểu Miểu: “Con không nên cầm vũ khí nguy hiểm như , nào, đưa cho .”
Giang Miểu Miểu cầu xin Trần Lộ Chu, tay cầm d.a.o thủ trước người, lắc đầu lùi lại: “Không, Trần Lộ Chu, đừng mà.”
“Miểu Miểu,” Trần Lộ Chu tiến tới, mặc kệ mũi dao, vuốt tóc em ấy: “Nhà họ Giang đã có con trai, con , sao có thể thật lòng chấp nhận em chứ? Em mãi mãi chỉ là con nuôi thôi! Quay về bên , sống cùng , sẽ bảo vệ em, giống như trước đây .”
“Không, họ đối xử với em rất tốt, chị rất tốt với em, ba rất tốt, trai cũng rất tốt!”
“Sai rồi, bọn họ đang lừa em! Anh mới là trai của em! Là người duy nhất em có thể tin tưởng!”
Giang Miểu Miểu cắn môi, nước mắt tuôn rơi. Em ấy không hiểu tại sao chàng trai mình từng cứu lại biến thành người như .
20.
Tôi dẫn người đến căn nhà , mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt chính là như .
Giang Miểu Miểu ném mạnh chiếc bình hoa vào đầu Trần Lộ Chu, xoay người chạy về phía tôi.
“Chị ơi, may quá, chị đến rồi, chị đến rồi…”
Tôi ôm Giang Miểu Miểu, kiểm tra kỹ xem em ấy có bị thương không, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, chị lại đến muộn rồi.”
Người trên vai tôi khóc nấc lên: “Tại sao? Chị ơi, tại sao họ em, lại không ngừng em tổn thương, tại sao chứ?”
Tôi vỗ nhẹ lưng em ấy, Giang Trạch và Thẩm Việt đi cùng: “Đó không phải là .”
Tần Qua và Trần Lộ Chu bị bắt.
Trần Lộ Chu không bố không mẹ, việc kết án diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng Tần Qua là người thừa kế của nhà họ Tần, ông bà nội cậu ta đã vận dụng mọi mối quan hệ, đồng thời sức ép lên nhà họ Giang.
Bố vì chuyện công ty mà mắt đỏ bừng.
Giang Miểu Miểu nhẹ nhàng gõ cửa phòng bố, rằng em ấy đồng ý hòa giải.
Giang Trạch thì vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với hai người.
Khi mọi việc rơi vào bế tắc, Thẩm Việt dẫn Thẩm Tình đến.
Sau khi tiễn hai cháu đi, nhà họ Giang đồng ý hòa giải.
Tôi đưa thẻ chứa 6 triệu tệ cho Giang Miểu Miểu: “010810, sinh nhật của em.”
Giang Miểu Miểu mắt đỏ hoe, lắc đầu.
Tôi vỗ lưng em ấy: “Hãy tin chị, tin tưởng nhà họ Giang.”
21.
Tần Qua bị đưa ra nước ngoài.
Giang Miểu Miểu bước vào lớp 12.
Giang Trạch không học lại lớp 12 ở trường Nhất Trung, bất chấp cái tát của bố mà chọn thi nghệ thuật.
Tôi và Thẩm Việt trở thành học ở Học viện Máy tính, năm hai học thêm ngành Tài chính, và sớm đi thực tập ở công ty.
Vài năm vội vã trôi qua.
Tần Qua trở về, chuẩn bị nên chuyện lớn, bắt tay vào tiếp quản Tần thị.
Cậu ta mặc âu phục giày da, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn không thấy vẻ chật vật ngày nào: “Không biết lần đấu thầu này, Giang tiểu thư, cậu đại diện cho Giang thị hay Tinh Nguyệt?”
Tinh Nguyệt là công ty công nghệ do tôi và Thẩm Việt cùng nhóm học lập nên, là một tân binh nổi bật trong ngành Internet.
Bạn thấy sao?