Tôi Chỉ Yêu Đương [...] – Chương 8

Chương 8

Lần tôi bị ốm phải nhập viện là do ăn miếng bánh Giang Miểu Miểu nhờ học mang đến. Trong bánh có bỏ thuốc.

Những chuyện lập và bắt nạt như còn rất nhiều…

Bố ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt u ám.

Giang Trạch mắt đỏ ngầu, xoay người bỏ đi.

“Đứng lại! Con muốn gì?” Bố quát lớn.

Giang Trạch khựng lại, vẫn không quay đầu mà bước ra ngoài.

“Ngăn thằng bé lại.”

Vừa dứt lời, bảo vệ liền xuất hiện.

Giang Trạch quay lại tôi, bước tới giật quyển sách trên tay tôi, giọng lạnh lẽo: “Giang Minh Châu, chị chỉ quan tâm đến bản thân mình. Miểu Miểu bị bắt nạt ở trường, chị thật sự không biết sao?”

Cạch, cửa phòng trên lầu hai bật mở.

“Sao lại trách chị? Chị ấy có biết gì đâu!” Giang Miểu Miểu chạy vội xuống lầu. “Là em không tốt, tất cả là lỗi của em…”

Tôi cơ thể run rẩy của em ấy.

Chứng sợ không gian hẹp, những vết bầm tím lớn nhỏ trên người.

Giang Trạch đúng, tôi chỉ quan tâm đến mình.

Tôi cố gắng thoát khỏi cốt truyện, bên cạnh nữ chính luôn có những nữ phụ độc ác.

Là tôi không thấy, hay là tôi cố lờ đi?

Em ấy là nữ chính, lương thiện và tốt đẹp, dù có phải chịu bao nhiêu đau khổ, cuối cùng cũng sẽ có một kết thúc viên mãn, phải không?

Tôi vuốt tóc Giang Miểu Miểu: “Em không có lỗi.”

Lỗi là ở cái thế giới c.h.ế.t tiệt này.

“Bố,” Tôi chưa bao giờ nghĩ câu này lại có thể thốt ra từ miệng mình, “Hãy công bố thân phận của Miểu Miểu là nhị tiểu thư nhà họ Giang. Còn Mục Tử Hinh kia, cậu ta phải chịu hình thích đáng.”

Bố hành rất nhanh.

Nhưng tôi biết, chỉ cần Giang Miểu Miểu vẫn là nữ chính, cốt truyện sẽ không thay đổi. Sẽ luôn có những kẻ lót đường xuất hiện để thúc đẩy mối quan hệ này, trừ khi em ấy và nam chính đến với nhau.

Nhưng Giang Miểu Miểu thật sự không thích Tần Qua.

17.

Tôi gửi gắm hy vọng vào việc hoàn thành công lược.

Gia sư, tài liệu, đề thi, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi.

Ngày thi diễn ra vào kỳ nghỉ đông, hôm đó trời rất lạnh.

Ra khỏi trường thi, tôi cờ gặp Thẩm Việt.

Tuyết rơi dày đặc, tôi không rõ nét mặt cậu ấy, chỉ gật đầu từ xa rồi lên xe.

Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, trạng thái của Giang Miểu Miểu đã tốt hơn rất nhiều. Thành tích của em ấy vốn không tệ, giờ lại càng nỗ lực hơn. Tôi cho em ấy mượn vở ghi chép và tài liệu, còn giới thiệu cả giáo viên dạy kèm giỏi.

Giang Trạch cũng trầm lặng hơn, không còn cãi lời mỗi ngày, kỳ lạ thay lại bắt đầu học tập, kiến thức cơ bản của thằng bé quá kém, phải bắt đầu lại từ cấp hai.

Nhà không còn cảnh gà bay chó sủa, thiếu đi âm thanh ồn ào nền, tôi học còn hơi không quen.

Ngay cả bố cũng bị bầu không khí kỳ lạ này choáng váng, tự hỏi có phải mình chưa đủ nỗ lực, quyết tâm phải cho Giang thị lớn mạnh hơn nữa.

Cần cù bù thông minh, mới thành người trên người.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đại học.

Nhờ nhà họ Giang ra tay, Tần Qua đã chuyển về trường tư thục.

Nửa năm qua trôi qua vô cùng đơn giản, an nhàn.

Ngoài việc học ra không cần nghĩ gì khác, thật sự quá hạnh phúc.

Ra khỏi trường thi, trước mắt tôi là bố trong bộ vest chỉnh tề, Giang Trạch giơ cao tấm bảng, Giang Miểu Miểu ôm một bó hoa.

Chưa kịp mở miệng, trong đầu vang lên tiếng “tinh” thanh thúy: “Chúc mừng ký chủ, công lược hoàn thành.”

Tôi nhận lấy bó hoa, khóe môi không khỏi cong lên.

18.

Tuy đã biết mình bài tốt, tin tức đỗ thủ khoa vẫn khiến tôi ngạc nhiên một lúc lâu.

Bố vỗ đùi, tuyên bố sẽ mở tiệc lớn.

Sau khi bị ôm lấy và gọi các “”, “dì” vô số lần, tôi lén lút chuồn ra một góc.

“Nhà cậu mời bao nhiêu người ?” Phương Thời Nguyệt bưng đĩa bánh ngọt, lại gần tôi.

Cô ấy cũng thi khá tốt, nằm trong top 100 của tỉnh, môn Văn điểm tuyệt đối.

“Chắc là tất cả những người quen biết.” Tôi lắc đầu, vừa vừa viết vẽ gì đó trên tay.

Cô ấy liếc : “Quả không hổ danh thủ khoa, tấm gương của chúng ta, thi xong rồi mà vẫn còn học.”

Tôi vừa định giải thích là đang chấm bài tập cho Giang Miểu Miểu thì ấy nháy mắt, bỏ lại một câu: “Tớ đi dạo một chút.”

Thẩm Việt mỉm bước về phía tôi.

Bộ vest may đo tôn lên vóc dáng cao ráo, mái tóc vuốt gọn gàng, để lộ đôi lông mày thanh tú.

“Chúc mừng cậu.” Cậu ấy đưa cho tôi một ly champagne.

Tôi xua tay: “Cậu cũng rất giỏi.”

Phải biết rằng, lần này cậu ấy chỉ kém tôi một điểm.

“Đã nghĩ sẽ thi ngành gì chưa?”

“Khoa học máy tính.” Tôi không ngẩng đầu lên.

Thấy bài kiểm tra đã chấm trên bàn, cậu ấy tự nhiên ngồi xuống, cầm lên xem.

“Cậu rảnh lắm à?” Tôi liếc cậu vài lần.

“Ừ.” Cậu ấy gật đầu.

“Ồ, đưa cậu cái này.”

Tôi lôi ra một xấp bài kiểm tra chi chít dấu gạch chéo đỏ, nhét vào tay Thẩm Việt. Đó là bài của Giang Trạch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...